Quay lại   Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) > GIẢI TRÍ - THÔNG TIN TỔNG HỢP > Lang thang lượm lặt > Cùng đọc và suy gẫm

Trả lời
 
Công Cụ Hiển Thị Bài
  #1  
Cũ 12-09-2014, 22:23
Poetry's Avatar
Poetry Poetry vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Chủ nhiệm, Trưởng Ban Biên tập - CLB VIET STAMP
 
Ngày tham gia: 02-09-2007
Đến từ: TP. Hồ Chí Minh
Bài Viết : 7,875
Cảm ơn: 35,663
Đã được cảm ơn 54,830 lần trong 7,659 Bài
Mặc định Sự thật về nước Mỹ qua lời kể của một du học sinh Trung Quốc

Bạn manh thuong đọc xong bài viết này liền tự hỏi: "Đọc xong sao thấy TQ giống VN quá!".

Dưới đây là câu chuyện về một du học sinh Trung Quốc sau khi sang Mỹ du học, sự thật về nước Mỹ làm cậu bàng hoàng.

Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách để tới được cái xứ sở siêu cường đó.

Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói thật, đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại! Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách để tới được cái xứ sở siêu cường đó.

Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến ở Hoa Kỳ rất đáng thất vọng!

1. Công nghiệp

Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển!

Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu. Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống khói, nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa. Thế mà ở tại xứ cờ hoa này lại không có một cái ống khói nào! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi!

Và ở Mỹ, bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch, chả tìm đâu ra nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên sông! Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ còn gì nữa! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả!

2. Kinh tế

Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy, nước họ có chỗ nào mà xa lộ không tới, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng!

Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí! Chắc chắn dăm bữa nửa tháng là gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương!

Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc kinh tế tẹo nào.

3. Xây dựng

Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu nhẹ khác.

Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của nước ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại chúng ta xưa kia!

4. Văn hóa

Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.

Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó và vì thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên đã giúp mang lên xe! Người này còn sẵn sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì nữa không? Thế đấy!

Ở Trung Quốc, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi – còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc hậu. (Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một tấm gương về đạo đức).

Hồi đó người ta chuộng lối sống ‘đạo đức giả’ nhưng bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên sống thực dụng và trần trụi hơn, đó mới là hiện đại chứ! Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập kỷ và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt kịp chúng ta!

5. Ẩm thực


Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.

Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy!

Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền!

Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật, đó là một xã hội còn quá sơ khai!

6. Phong cách

Người Mỹ làm như không biết tự trọng!

Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài, họ không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo sư Davis chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý học cực kỳ nổi tiếng thế mà vào giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê gớm!

Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi hai chữ Ph.D. lên danh thiếp của mình như ở nước ta. Họ thậm chí cũng không biết cách thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học với những ông thầy như vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng cho đúng bộ lệ đây!

Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy!

7. Học đường

Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.

Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ.

Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để giúp cho các đứa trẻ trở thành những công dân có đủ tư cách, sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công dân có đủ tư cách ư? Một quan niệm nghe mới cổ hủ làm sao!

8. Y tế

Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.

Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng… ôi chao mọi việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc… Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc… mà lẽ ra nên tách rời lợi nhuận với trách nhiệm!

Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền mà! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ?… chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần cơ mà! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo bở thế mà họ không biết tranh thủ khai thác, rõ ràng kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa ở Mỹ đã chết rồi!

9. Báo chí

Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao!

Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ khạo của người Mỹ.
Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này: Hóa ra Trung Quốc cũng có báo chí à? Nghe mà bực cả người!

Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn thận đấy chứ. Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng lãnh tụ lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “chửi” cả tổng thống nữa cơ đấy!

Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ!

10. Tâm linh

Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.

Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy câu kinh thánh nghe hết sức khờ khạo: “Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ”.

Thật là buồn cười quá đi: Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này? Cầu Chúa có ích lợi gì chứ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng như ở nước ta! Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ!

11. Lối sống

Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian.

Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoãn đứng vào hàng chờ đợi…

Còn chúng ta – như bạn biết đấy – khôn hơn nhiều!

Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng chen lấn tuyệt vời, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mỏi khi đứng chờ!

Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời gian còn tuyệt hơn nữa.

Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều hay ho đó cơ chứ!

12. Mua bán

Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô lý: Bạn có thể đem trả lại hàng hóa vài tuần sau khi đã mua về mà thậm chí cũng không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo nhau ra trò chứ!

13. An toàn

Nước Mỹ không an toàn chút nào! Tôi nói điều này bởi có tới 95% nhà dân không có tới lưới chống trộm và lại không có hàng rào xung quanh, và điều kỳ lạ nữa là: Chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi? Có nhiều ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng mà ban đêm nhiều người Mỹ còn không biết khóa cửa lúc họ đi ngủ nữa. Thật mất an toàn hết sức!

14. Giao thông

Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết! Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95% tài xế không dám vượt đèn đỏ! Ở nước ta thì phần lớn tài xế đều có thừa dũng cảm vượt đèn đỏ.

Và mặc dầu 99% dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của họ thật lạ: Bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe, phố xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, tại sao người lái xe lại không bóp còi inh ỏi cho sướng tay như ở bên ta nhỉ? Phố xá bên Mỹ làm sao mà bì được với phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ!

15. Tình cảm

Người Mỹ rất là thiếu tình cảm và hình như không có cảm xúc. Có tới 95% nhân viên người Mỹ không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc cưới của sếp hoặc của con cái sếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không? Hãy xem, người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình cảm thương mến đối với lãnh đạo!

16. Nhạy bén

Người Mỹ không nhạy bén chút nào! 99% người Mỹ đều đi học, đi làm, và thăng quan tiến chức, mà không hề biết đến sự cần thiết của “phong bì” để có thể mở ra một cánh cửa… sau, để giúp cho họ được thăng quan tiến chức nhanh hơn, giống như người Trung Quốc chúng ta!

Vậy thì còn đi Mỹ để làm gì nữa cơ chứ??!!!!

NGUỒN: Xuất hiện lần đầu tiên trên mạng xã hội Sina Weibo của Trung Quốc, bài viết này đã nhận được hàng chục ngàn chia sẻ và bình luận.

Tờ Tea Leaf Nation đã trích dịch, biên tập lại những phần cốt lõi nhất của bài viết nói trên.

(Sưu tầm)
__________________
Họ tên: Hoàng Anh Thi
Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, P.4, Q. Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh 736022, Việt Nam.
Điện thoại: (84-8) 38111467
Di động: 0918 636 791
Email: hoang.anhthi@gmail.com / vietstamp.net@gmail.com
Website: www.hoangthethien.net
Số tài khoản Vietcombank: 0071001061473
Đề tài sưu tập: Việt Nam trên tem thế giới, cộng sản, văn hóa phương Đông...
Gửi tin nhắn trên VSF:
Đằng Giang tự cổ huyết do hồng

Bài được Poetry sửa đổi lần cuối vào ngày 12-09-2014, lúc 22:26
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
10 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn Poetry vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
gtvt1989 (17-09-2014), HanParis (12-09-2014), HuyNguyen (10-11-2015), manh thuong (13-09-2014), Ng.H.Thanh (15-09-2014), NHL-2014 (12-09-2014), songkha (12-09-2014), stamp-history (10-11-2015), Tien (13-09-2014), VAPUTIN (30-11-2015)
  #2  
Cũ 12-09-2014, 22:48
NHL-2014's Avatar
NHL-2014 NHL-2014 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Hội viên dự bị/dự thính CLB Viet Stamp
 
Ngày tham gia: 14-06-2014
Đến từ: Hồ Chí Minh City
Bài Viết : 450
Cảm ơn: 6,721
Đã được cảm ơn 1,521 lần trong 380 Bài
Mặc định

Theo như ý kiến của cháu thì:
Trích dẫn:
1. Công nghiệp

Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển!

Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu. Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống khói, nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa. Thế mà ở tại xứ cờ hoa này lại không có một cái ống khói nào! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi!

Và ở Mỹ, bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch, chả tìm đâu ra nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên sông! Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ còn gì nữa! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả!
Nếu như mà ô nhiễm thì sẽ có các tác động xấu tới môi trường Khi đó, nhìn vô thì sẽ thấy đây chỉ là 1 đất nước ô nhiễm,...
Trích dẫn:
2. Kinh tế

Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy, nước họ có chỗ nào mà xa lộ không tới, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng!

Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí! Chắc chắn dăm bữa nửa tháng là gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương!

Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc kinh tế tẹo nào.
Theo như cháu biết thì thuế thu nhập và thuế đường bộ của Mỹ rất cao, vì vậy, không có lý do gì mà phải dựng các trạm thu phí hết, gây kẹt xe giống như ở Việt Nam
Trích dẫn:
3. Xây dựng

Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu nhẹ khác.

Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của nước ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại chúng ta xưa kia!
Cháu thì thích ở trong nhà bằng gỗ hơn vì nó rất hợp với thiên nhiên, không phài tốt hơn sao ?

Trích dẫn:
5. Ẩm thực

Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.

Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy!

Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền!

Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật, đó là một xã hội còn quá sơ khai!
Vì lí do giết thú rừng để lấy thịt nên bây giờ đã có rất nhiều loài thú bị tuyệt chủng, cháu ko hiểu vì sao bây giờ lại có vài người ủng hộ việc đó

Trích dẫn:
16. Nhạy bén

Người Mỹ không nhạy bén chút nào! 99% người Mỹ đều đi học, đi làm, và thăng quan tiến chức, mà không hề biết đến sự cần thiết của “phong bì” để có thể mở ra một cánh cửa… sau, để giúp cho họ được thăng quan tiến chức nhanh hơn, giống như người Trung Quốc chúng ta!

Vậy thì còn đi Mỹ để làm gì nữa cơ chứ??!!!!
Phong bì= tham nhũng Đã có biết bao người khổ sở vì phong bì!!!
Hi hi hi, cháu chỉ nói được đến đây thui, dài quá, kể hổng hết được Mong mọi người đừng ném đá cháu
Tóm lại, đây là một con người: LẠC HẬU
__________________
Nguyễn Hải Lâm
Địa chỉ:987 Kha Vạn Cân,P.Linh Tây,Q.Thủ Đức,Tp.HCM
Đề tài sưu tập:vaticăn,phương tiện giao thông....
Email: hailamn86@gmail.com

Bài được NHL-2014 sửa đổi lần cuối vào ngày 14-09-2014, lúc 22:20 Lý do: Hợp nhất bài viết
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
6 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn NHL-2014 vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HanParis (12-09-2014), HuyNguyen (10-11-2015), manh thuong (13-09-2014), Poetry (12-09-2014), stamp-history (10-11-2015), Tien (13-09-2014)
  #3  
Cũ 12-09-2014, 23:28
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Talking

Trích dẫn:
Nguyên văn bởi Vuatem Xem Bài

Phong bì= tham nhũng Đã có biết bao người khổ sở vì phong bì!!!
Đúng vậy. Xem phim HQ, bác thấy có nhiều phong bì trắng tinh làm nhiều người khổ sở...cứ đưa qua nhưng bị đẩy lại vì...thiếu dán tem trên FDC và nhất là thiếu dấu BĐ.

Về bài báo của anh Cần thì xin đợi dịp khác sẽ ghi lại cảm nghĩ, nhưng phải xem lại thơ của bạn từ US vì cách đây không lâu cũng 8 với tôi về đề tài này.
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
6 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HuyNguyen (10-11-2015), manh thuong (13-09-2014), NHL-2014 (12-09-2014), Poetry (12-09-2014), stamp-history (10-11-2015), temhp88 (13-09-2014)
  #4  
Cũ 13-09-2014, 19:14
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

Có người cho rằng dân Việt ta hay 'đứng núi này trông núi nọ'. Và cho con đi du học thì thích các cháu sang Mỹ hay Pháp. Có người đi qua rùi thì thấy thất vọng như bài viết của anh Mạnh Thương đã ST. Hàn có đọc qua một truyện giả tưởng kia : Chừng 50 năm nữa khi VN trở thành cường quốc to nhất TG, hơn cả TQ. Sic Chắc rằng rất có nhiều du học sinh TG rất muốn sang Việt Nam học tập đấy. Bài viết dưới đây là tâm tư của một người mẹ khi tiễn con sang Hiệp Chủng Quốc (USA) du học, mời Ace đọc và suy ngẫm. Và có một...Ông Cố Ngoại đã gởi lời bình để nhớ về buổi khai giảng năm xưa...

ƯỚC GÌ CON TÔI

KHÔNG PHẢI ĐI DU HỌC !!!

Bài viết của Hoàng...ý Nguyễn Anh Thi.



Tôi ra sân bay Tân Sơn Nhất tiễn con đi Mỹ du học vào năm ngoái mà lòng nặng trĩu nỗi buồn. Sân bay đông nghẹt. Nhìn những em bé chỉ 15, 16 tuổi như con tôi một mình đẩy hành lý vào làm thủ tục ở sân bay mà rớt nước mắt.


Chuyến bay kéo dài 24 giờ đồng hồ, bao gồm cả transit ở Nhật Bản. Gia đình tôi chỉ còn biết cầu trời khấn Phật để mong bình an. Và tôi cũng như biết bao gia đình phải chờ đợi một năm học thì con mới về nghỉ hè. Không có gì có thể tả hết nỗi khổ của những người làm cha mẹ xa con. Cũng không có gì có thể nói hết về sự gian nan vất vả khi cha mẹ lao động cực nhọc kiếm tiền học phí cho con đi du học. Bởi cho một đứa con đi học xa nhà cần cả một tinh thần thép và một khả năng tài chính đủ mạnh. Cũng như chính đứa bé đó muốn thành công cũng phải vượt qua những thách thức không dễ dàng ở nơi chúng chưa bao giờ biết đến, trong môi trường học tập và cạnh tranh quốc tế.


Nhưng vì sao gia đình tôi và biết bao gia đình khác đã lựa chọn con đường này? Có lẽ vì chúng tôi muốn thoát ra khỏi nỗi lo lắng và buồn bực đã nặng trĩu trong lòng nhiều năm qua.


Nếu ta cùng ra đường buổi sáng, buổi trưa và chiều ở Sài Gòn, có thể thấy cảnh từng gia đình đang gồng gánh chở con đi học. Con tôi cũng đã từng như vậy. Những đứa bé kể từ lớp 1 đã phải dậy rất sớm, độ 5h30-6h. Sau đó, chúng phải ăn vội vàng một gói xôi hay một gói bánh mì sau lưng cha mẹ. Người cha hay người mẹ vừa luồn lách giữa đám đông nghẹt khói bụi, vừa thúc con ăn cho mau. Con đến trường tất bật và sau đó bắt đầu một ngày học ba ca. Cả sáng, chiều và tối, từ học chính khóa đến học thêm nếm.




Giờ làm việc của một đứa bé thành ra từ 6h sáng đến 10h đêm. Không biết đến thể dục, thể thao, không có hoạt động xã hội nào ngoài học và học. Và các bữa ăn của các cháu hầu như là ở ngoài đường hay ở trường học mà hầu hết có thể thấy là thiếu cân bằng dinh dưỡng. Tất cả như một guồng quay rất đều và rất tệ. Nếu không ở trong guồng này, các cháu sẽ văng ra ngoài và không thể theo kịp cách dạy, cách học của trường lớp ngày nay. Không chỉ các cháu mà chính tôi cũng sợ hãi guồng quay này. Và hàng chục năm qua, ngày nào tôi cũng tự hỏi khi nào thì nó kết thúc ? Nó chỉ có thể kết thúc khi tôi đủ khả năng cho con đi du học và con tôi có học bổng.

Nào ta hãy cùng đọc báo mỗi sáng. Hầu như tháng nào, thậm chí chỉ cách nhau vài ngày lại thấy một sáng kiến, một thay đổi không lớn thì cũng cỡ vừa ảnh hưởng đến mọi cấp học từ Bộ Giáo dục hay Sở Giáo dục địa phương. Kế đó, nhà trường và thày cô lại triệu hồi cha mẹ tới để phổ biến về những thay đổi. Còn cha mẹ và con cái thì nỗ lực xoay như chong chóng quanh những thay đổi đó. Mỗi thay đổi đều kèm theo tiền bạc, thời gian và công sức. Đến nỗi khi mỗi đứa con tôi qua từng cấp học, chúng tôi chỉ còn biết cầu mong làm sao để giữa lúc nước sôi lửa bỏng để cạnh tranh vào học một trường tốt hơn thì không xảy ra thay đổi gì khiến cả con lẫn cha mẹ đều trở tay không kịp. Bởi những thay đổi này làm gì có kế hoạch, có tiến trình gì cụ thể, dường như hứng lên là có một sáng kiến mới. Những chuyện vô lý này chỉ không còn là nỗi lo sợ với gia đình tôi khi con tôi đi du học mà thôi.



Cùng sống và trò chuyện với con thường xuyên, tôi có thể cảm thấy một nỗi buồn khi thấy dường như đánh mất sự trong trẻo của trẻ con bởi những gì chúng đang phải tiếp xúc hằng ngày. Vào ngày lễ, nếu tôi chưa kịp mua quà bánh mang tới biếu cô giáo, cháu rất lo lắng. Cháu nói ở trường các bạn đều mang quà cho cô mà sao mẹ chưa mua. Nếu bị điểm xấu đầu năm, cháu cũng tâm sự rằng các bạn nói thày cô đang “đánh điểm xuống”. Chỉ cần đánh xuống vài điểm nữa là hết tháng 9 hay cùng lắm tháng 10, cả lớp sẽ phải đi học thêm. Nếu không thì không tài nào có điểm tốt. Con tôi cũng nói ở lớp có cha mẹ một số bạn là Mạnh Thường Quân, vì vậy nên cô cũng có những ưu tiên nhất định cho các bạn hơn là những đứa bình thường…

Và mỗi kỳ họp phụ huynh chỉ còn là dịp để đóng tiền hội phí ngất ngưởng. Hóa ra những chuyện tiêu cực ở trường học đã biến những đứa bé thành lọc lõi và tìm ra cách đề phòng để sống sót. Và điều này chỉ thực sự chấm dứt khi con tôi đi du học mà thôi.

Vậy rút cuộc, chúng tôi phải cho con đi du học để làm gì ? Chỉ để con cái chúng tôi thực sự được là một đứa trẻ con và học hành trong môi trường công bằng và cởi mở, được sinh hoạt xã hội và phát huy năng khiếu thực sự, trong sự ổn định của chiến lược giáo dục cũng như sự chăm sóc tử tế của thày cô giáo. Đó là nền tảng quan trọng nhất cho những đứa bé trở thành người hữu ích mai này.


Trong suốt một năm con tôi ở Mỹ, lần đầu tiên tôi cảm thấy cháu là trẻ con. Ngày nào cháu cũng có một giờ tập thể thao và một giờ học nghệ thuật. Ngoài giờ học, trường có rất nhiều câu lạc bộ thú vị cho các cháu tham gia vui chơi, từ diễn kịch, ca hát, tham gia mọi môn thể thao, làm robot cho đến ẩm thực… Cháu được dạy rất nhiều kỹ năng sống, từ tập luyện để trong mọi thời tiết để nâng cao sức khỏe, sơ cấp cứu, dạy chi tiêu và quản lý tài chính cá nhân đến kỹ năng lãnh đạo và làm việc nhóm… Suốt một năm, dưới sự quản lý của trường, cháu đi ngủ đúng giờ và không hề chơi game hay vào các website không phù hợp.


Thay vì học 13-14 môn học, các cháu chỉ học 4-5 môn trong một năm và học rất chuyên sâu. Vì học nội trú, các thày cô chăm sóc ở bên con tôi từ 6h sáng đến 11h đêm. Còn các thày cô dạy chuyên môn thì sẵn sàng chào đón cháu ở văn phòng riêng khi cần và tận tâm chỉ dạy cháu học hành đến nơi đến chốn. Cháu luôn nói với gia đình là mọi người xung quanh rất tốt và thân thiện, con cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Và hết năm, cháu đạt kết quả dẫn đầu khối lớp của mình ở trường.

Nếu giáo dục nước nhà ổn định và phát triển thì không gì bằng là con học gần nhà, vừa đỡ tốn kém tiền của gia đình, xã hội mà ít rủi ro. Mỗi gia đình cho con đi du học đều đứng giữa lằn ranh mong manh của hy vọng vào hiệu quả sau du học và những rủi ro có thể xảy ra. Nhưng cuối cùng, họ đành ra quyết định cho con đi như một việc chẳng đặng đừng. Và những quyết định như vậy vẫn còn tiếp diễn, một khi việc dạy và học ở trong nước chưa thoát khỏi mớ bòng bong.

Là một người mẹ, tôi ước gì con tôi không phải đi du học.

Hàn : Vậy anh Cần tính cho con đi học bên London hay NY?

Nguồn : Một Thời Saigon
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HuyNguyen (10-11-2015), manh thuong (15-09-2014), NHL-2014 (13-09-2014), Poetry (13-09-2014), stamp-history (10-11-2015)
  #5  
Cũ 13-09-2014, 19:17
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

Lời nhắn của ông Cố Ngoại.


Ông Cố Ngoại

Hôm nay ,ngày 5 tháng 9 năm 2014, ngày khai giảng niên học mới- niên học 2014-2015.
Cố Ngoại biết cách đây 18 năm, niên học 1996-1997, khoảng 7 giờ sáng , ngày 5 tháng 9 năm 1996, cha của cháu còn đi lại bằng chiếc xe Honda Cub cánh én, chở cháu đi học, từ nhà 38/1 Lê Hồng Phong, đi hết đường Trần Phú (Yersin cũ), ngang sân “Du Parc Palace” rẽ phải Ngân Khố , xuống dốc Hà Huy Tập, đến trường tiểu học thực nghiệm Lê Quý Đôn (College D’adran cũ). Bạn bè con bu lại và gọi lớn tiếng tên con : “ANH SU-SU”.
Vô tư lự, con chạy biến vào cổng trường, vai mang balot, tay cầm một bong bóng, dự khai giảng niên học mới 1996-1997, bắt đầu học lớp 1, chương trình song ngữ Việt Pháp. Con đã chăm chỉ học hành kể từ niên học 1996-1997, theo chương trình song ngữ Việt Pháp.
Cố Ngoại biết cháu học một lèo từ 1996 cho đến 2008 – Thi tốt nghiệp phổ thông Việt Nam, thi Tú Tài CỦa Song Ngữ Việt Pháp, thi tuyển vào Đại học, đủ điểm và được chọn vào học PUF tại Dàlạt. (Liên Kết Giữa Chính Phủ Hai Quốc Gia Pháp – Việt, thỏa ước này do Tt. Jacques Chirac ký với Bà Nguyễn ThỊ Bình về phát triển giáo dục tiếng Pháp của chương trình Francophone).





Học tại PUF Đà lạt hai năm Đại học, đủ điểm được xét chọn và qua Toulouse học tiếp từ 2010 đến 2014.
Nay ra trường, ngày 15 tháng 9 năm 2014, kết thúc thực tập tại EXASKIS theo học trình của M2, hoàn tất rapport thực tập, trong tháng 9 dự lễ ra trường và chuyển sang hợp đồng chính thức làm việc luôn cho Exaskis, chuyên bảo trì sửa chửa máy bay ở ngoại ô Toulouse. Đó là một phần thưởng bao nhiêu năm chịu kham khổ.


Kiều Đắc Thềm chuyển tiếp

Nguồn : Một Thời Saigon
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HuyNguyen (10-11-2015), manh thuong (15-09-2014), NHL-2014 (13-09-2014), Poetry (13-09-2014), stamp-history (10-11-2015)
  #6  
Cũ 10-11-2015, 16:34
manh thuong's Avatar
manh thuong manh thuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 04-12-2007
Bài Viết : 1,497
Cảm ơn: 25,095
Đã được cảm ơn 7,950 lần trong 1,551 Bài
Mặc định

Đây là bài viết của người Nhật nhận xét về người Việt Nam. Đọc xong. Buồn 1 chút. Nghĩ kỹ lại. Buồn quá chừng

một công nhân làm cho một công ty Nhật ở Việt Nam kể lại khi một kỹ sư Nhật về nước ông ấy không ngại ngần nói với người công nhân Việt Nam: “Người Việt các anh sẽ muôn đời khổ. Đấy là vì các anh chỉ biết nghĩ đến những cái lợi lộc nhỏ của cá nhân mà không biết nghĩ đến cái lợi lớn của chung”.Rồi viên kỹ sư minh họa: “Một cái vít chúng tôi phải mang từ Nhật sang giá 40.000đ mà rơi xuống đất thì công nhân Việt Nam các anh thản nhiên dẫm lên hoặc đá lăn đi mất vì nó không phải của các anh. Nhưng các anh đánh rơi điếu thuốc lá đang hút dở giá 1.000đ thì các anh sẵn sàng nhặt lên và hút tiếp cho dù nó bị bẩn chỉ vì nó là của các anh. Hay như cuộn cáp điện chúng tôi nhập về giá 5triệu/m, nhưng các anh cắt trộm bán được có vài trăm nghìn/m. Tất cả những việc làm đó mang lại chút lợi lộc cho các anh nhưng gây thiệt hại lớn cho doanh nghiệp vì chúng tôi phải nhập bổ sung hoăc nhập thừa so với cần thiết”.

Còn lái xe của viên kỹ sư đó thì được nghe ông ấy tặng quà có giá trị và được nghe ông ấy “tâm sự” như sau: “Tôi rất cảm ơn anh lái xe an toàn cho tôi suốt 5 năm qua. Vì anh là người bảo đảm mạng sống của tôi nên anh làm gì tôi cũng chiều nhưng anh đừng tưởng anh làm gì sai mà tôi không biết.

Anh đưa đón tôi ra sân bay quãng đường chỉ hơn 30km anh khai là hơn 100km tôi cũng ký, anh khai tăng việc mua xăng, thay dầu tôi cũng ký là vì tôi cần anh vui vẻ lái xe để tôi được an toàn. Nhưng anh và các công nhân Việt Nam đừng tưởng là các anh vặt được người Nhật . Các anh nên biết rằng lẽ ra chúng tôi có thể trả lương cao hơn hoặc tăng lương nhiều hơn cho các anh.

Nhưng đáng phải tăng lương cho các anh 500.000đ thì chúng tôi chỉ tăng 200.000đ. Còn 300.000đ chúng tôi phải giữ lại để chi trả bù đắp cho những trò vụn vặt hay phá hoại của các anh. Cuối cùng là tự các anh hại các anh thôi. Còn chúng tôi cũng chỉ là lấy của người Việt cho người Việt chứ chúng tôi không mất gì cả”.
__________________
Đào Anh Cần, 63 Nguyễn Trọng Lội - F4 Tân Bình - TPHCM

“Nếu tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Khi lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu tổ quốc nhìn từ bao hòn đảo
Lạc long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi”
(Nguyễn Việt Chiến)
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
9 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn manh thuong vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
chie (10-11-2015), HanParis (10-11-2015), huuhuetran (10-11-2015), HuyNguyen (10-11-2015), Ng.H.Thanh (30-11-2015), NHL-2014 (10-11-2015), Poetry (10-11-2015), stamp-history (10-11-2015), temhp88 (17-12-2015)
  #7  
Cũ 11-11-2015, 16:41
manh thuong's Avatar
manh thuong manh thuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 04-12-2007
Bài Viết : 1,497
Cảm ơn: 25,095
Đã được cảm ơn 7,950 lần trong 1,551 Bài
Mặc định

Chúng ta nói về chúng ta. Rùng mình

“Ngu thì chết” và người Việt ăn gì để không chết?

1. Khi người tiêu dùng thông thái khóc

Mấy hôm trước, một nữ điều dưỡng Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã bị cách chức tổ trưởng vì lỡ mắng bệnh nhân ngu.

Khi biết cô gái này tự ý đi hút thai thêm một lần nữa tại cơ sở khác mà không gọi điện thoại đến hỏi bác sĩ, bà tổ trưởng đã mắng: “Ngu thì chết chứ bệnh tật gì”.

Tôi đã được nghe tận tai lời mắng y hệt như thế từ một vị giáo sư già, khi ông lắc đầu chê người dân không biết cách “trở thành những người tiêu dùng thông thái”.

“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Đọc báo đài biết rõ thực phẩm bẩn mà vẫn nhắm mắt, lao đầu vào mua. Nói mãi rồi, không nghe, chết lại bảo tại số” – vị GS nói.

Sự thật, có nhiều người rất cẩu thả trong ăn uống, nhưng cách nhìn ấy của vị GS là quá tàn nhẫn đối với đại bộ phận cần lao.

Hàng triệu người chỉ mong có cái đưa vào mồm ba bữa, túi tiền bé mọn đâu cho phép họ mơ giấc mơ thực phẩm sạch.

Hàng triệu người khác cũng đã cố cựa quậy bằng mọi cách để con đường đi qua dạ dày không trở thành con đường ra nghĩa địa.

Đó là những chuyến về quê dày hơn để khi trở ra phố thị tay xách nách mang nào gạo đỗ lạc khoai sắn, nào gà vịt ngan ngỗng.

Đó là một khoảng sân thượng, một góc ban công chung cư, một vạt đê, một dẻo đất giữa dải phân cách đường phố… đều có thể trở thành mảnh vườn trồng rau sạch của người thành thị.

Nhưng số người có nguồn cung cấp thực phẩm ở quê, những người chiếm được khoảnh đất ở phố thị, chỉ bé bằng móng tay khi so với cả chục triệu người không thể cựa quậy.

Ngay cả những người có tiền, thì cũng không dễ trở thành người tiêu dùng thông thái, bởi bẫy thực phẩm bẩn giăng mắc khắp nơi.

Đầu năm 2015, nhiều thượng đế thông minh đã ngã bổ chửng khi hàng loạt siêu thị lớn như Metro, BigC, Lottemart đột ngột ngừng bán “rau an toàn” thương hiệu Rau Ba Chữ.

Công ty TNHH Sản xuất và chế biến rau an toàn Ba Chữ, đã tạo ra một lượng không nhỏ rau an toàn bằng cách đến… chợ Minh Khai, gom rau trôi nổi và đóng dấu an toàn.

Điều đáng nói là cú bê bối ấy không được phát hiện bởi hệ thống kiểm định chất lượng được coi là hùng hậu của các siêu thị lớn.

Nó cũng không được khui ra bởi các cơ quan quản lý vệ sinh an toàn thực phẩm. Nó được hé lộ nhờ một nhóm phóng viên bí mật điều tra.

Nếu không có những phóng viên ấy, rau “an toàn” Ba Chữ vẫn ấp đảo trên các kệ rau sạch và thượng đế vẫn tin tưởng mua rau “an toàn” với một cái giá cắt cổ – giá được trả bằng sức khỏe, tuổi thọ.

Đóng mác sạch, bày trên kệ sạch, trong siêu thị sạch sẽ uy tín, mà còn bẩn, thì người tiêu dùng có thông thái đến mấy cũng phải khóc chào thua.

Những vụ thực phẩm bẩn dán nhãn chất lượng cao này, khiến người ta nhớ đến câu nói của Phó thủ tướng Vũ Đức Đam trong một hội nghị về vệ sinh an toàn thực phẩm:

“Tôi không biết uống rượu nên không phân biệt được, nhưng bạn tôi nói rượu càng đắt thì rượu giả càng nhiều. Nhiều người khuyên giờ đi đâu uống rượu thì uống rượu rẻ tiền thôi”.



2. “Thế là cháu sống ở trên đời được 2 năm, 6 tháng, 12 ngày”

Hơn chục năm trước, mẹ tôi mất vì ung thư phổi khi bà 68 tuổi. Trong đám tang, mọi người đều xót xa vì mẹ tôi qua đời khi còn trẻ, con cái chưa báo đáp được nhiều.

Hơn chục năm sau, xung quanh tôi, những người chết vì ung thư ở độ tuổi 40, 50 nhiều đến nỗi không còn là chuyện gây xôn xao.

Chị gái tôi ở cạnh nhà một đôi vợ chồng trẻ. Đứa bé con của đôi vợ chồng ấy mới 2 tuổi, có cặp mắt xanh như đại dương.

Chiều nào chị tôi cũng sang bế nó, hôn hít thật lâu lên đôi má phấn hồng căng mọng và nhìn sâu vào cái hai “cái mảnh đại dương” tuyệt đẹp ấy.

Một ngày, chị tôi thấy một bên mắt đứa bé, xuất hiện một màu xanh hơi đậm hơn bình thường. Qua vài ngày, màu xanh ấy trở nên dại hơn.

Gia đình đứa bé đưa con lên viện Nhi. Hai ngày sau, người mẹ ngã quỵ ở hành lang bệnh viện, khi nhận được tin con mình bị ung thư mắt (ung thư nhãn cầu).

Hai tuần sau, chị tôi vào thăm, bế nó lên, chị đã khóc nức nở khi chỉ còn nhìn thấy một bên đại dương xanh thẳm. Hố mắt bên kia đã trở thành “biển chết”. Bác sĩ đã khoét của nó con mắt bên phải để ngăn ung thư lan rộng.

Hai tháng sau, thì ngay cả đại dương xanh thẳm bên trái ấy, cũng bị khoét nốt. Hơn 2 tuổi nó đã trở thành người mù, tay đeo đầy băng gạc, rờ rẫm bước đi trong phòng bệnh.

6 tháng sau, thiên thần khốn khổ ấy đã trốn vĩnh viễn khỏi những cơn đau hành hạ, để đi về một thế giới xa lạ, không có bố mẹ ở bên.

Người mẹ đờ đẫn ngồi ngắm di ảnh đứa con, nói với chị tôi rằng: “Thế là cháu bác sống ở trên đời tròn 2 năm, 6 tháng, 12 ngày chị ạ”.

Khi đồng tổ chức mở Lớp học Hy Vọng (tại Bệnh viện Nhi TƯ) và Lớp học Nhân ái (tại Bệnh viện Huyết học và Truyền máu TƯ), chúng tôi đã thấy nhiều hoa hậu, ca sĩ, nhà báo đã bật khóc khi nhìn những cái đầu trẻ thơ trọc lóc vì xạ trị ung thư.

Lần ấy, lớp học tổ chức được 10 ngày, thì người phụ trách thấy thiếu một học viên. Hỏi ra mới biết bé gái 6 tuổi không đến lớp ấy rất muốn học thêm buổi học thứ 11,12,13… nhưng em đã phải trở về quê trên chiếc xe chở xác của bệnh viện.

Ngày học thứ 15, một phóng viên, đồng thời là thiện nguyện viên của chúng tôi, khi đang hát karaoke mừng sinh nhật bạn, đã khóc tu tu giữa phòng, khi nghe tin cậu bé 3 tuổi mà cô vẫn hay thăm hỏi ở lớp, vừa qua đời.

Cứ thế, buổi học thứ 20, 45, 47, 50…, lớp học Hy vọng ấy lại nhận thêm một thông tin tuyệt vọng: Nhiều học viên không bao giờ trở lại.

Mẹ tôi đã đi được 68 năm trên cuộc đời, nhưng bà ra đi khi vẫn còn quá nhiều thứ chưa trọn vẹn. Rất nhiều đứa trẻ hôm nay đã dừng cuộc chơi trần thế khi còn chưa kịp tới trường, chưa kịp học xong một nốt nhạc.

Tại sao bây giờ nhiều trẻ em bị ung thư đến như vậy? Có nhiều nguyên nhân, nhưng một trong những cú đánh chí mạng nhất chính là vệ sinh an toàn thực phẩm.



3. Ai khử độc cho gạo?

Một câu hỏi lớn đặt ra hiện nay là người Việt ăn gì cho khỏi chết?

Hãy cùng điểm lại những thứ mà người ta có thể làm giả, có thể đầu độc.

Gạo giả có không? Có. Chúng ta đã run lên khi xem clip quay quá trình làm gạo giả.

Mực giả có không? Có. Người ta đã đốt cháy con mực như đối một tấm cao su.

Trứng giả có không? Có. Quả trứng giả khi luộc cứng như cao su.

Ruốc giả, thịt giả. Quá dễ. Khô bò giả làm từ măng hoặc thịt heo thối. Quá dễ. Gà vịt bơm phóc môn để thành gà leo đồi. Quá dễ. Cua gạch bơm phóc môn và bơm gạch giả. Không hề khó.

Ngay cả rau bắp cải mà người ta còn có thể làm giả từ bột, thì còn có cái gì không thể làm giả?

Trước khi viết bài này, tôi đã được biết một thông tin có thể khiến tất cả các bà nội trợ rùng mình.

Tôi có một cậu em cùng quê làm đại lý gạo, đỗ, ngô. Sau khi giải nghệ, cậu em bảo đã tiết lộ một sự thật kinh hoàng: Gạo, đỗ, lạc, ngô cũng đẫm hóa chất bảo quản.

Vì sao vậy?

Những đại lý ngũ cốc thường phải mua cùng lúc cả chục tấn, trăm tấn gạo, ngô, đỗ, lạc. Nếu bán ngay trong mùa thu hoạch, thì lời lãi không cao.

Vì vậy, nhiều đại lý chọn cách tích trữ một lượng lớn để bán trái mùa.

Gạo, ngô, đỗ, lạc là thứ rất dễ bị mốc (nhất là để lâu hoặc thời tiết nồm ẩm) và rất dễ bị mọt (tích trữ số lượng lớn).

Để ngũ cốc sạch bóng nấm mốc và mối mọt, chủ nhiều đại lý trải gạo, ngô, đỗ, lạc ra sàn nhà và phun lên đó một loại thuốc đến từ bên kia biên giới, rồi cho quạt hong khô.

Loại thuốc ấy độc đến nỗi, để ngũ cốc 5-8 tháng mà nấm mốc và mối mọt không dám bén mảng. Ruồi muỗi lỡ sa vào, cũng chỉ có nước lăn ra mà chết.

Hàng ngày, gạo mới là thứ được đưa vào cơ thể chúng ta nhiều nhất, nhưng người ta chỉ sục ozone cho thịt cá, rau quả, chứ có ai nghĩ đến phải khử độc cho gạo?

4. “Căn bệnh thế kỷ” đáng sợ nhất ở Việt Nam không còn là HIV

Ai đến Trung tâm nuôi trẻ mồ côi Kim Bảng, cũng đều xót xa khi biết chuyện của một cặp anh em, có bố và mẹ chết cách nhau 36 ngày vì căn bệnh thế kỷ HIV.

Tôi đã chứng kiến, bố mẹ của bạn mình, đã chết cách nhau đúng 13 ngày. Một nhà khác, khi bà mẹ cúng xong tuần thứ 3 cho đứa con trai của mình, thì nhận lệnh triệu tập của thần chết. Họ đều mắc ung thư.

Với hơn 220.000 người nhiễm HIV được báo cáo, Việt Nam là quốc gia có số người nhiễm HIV đứng thứ 5 trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

Nhưng dù ở top 5 Châu á – Thái Bình Dương, thì so với ung thư ở Việt Nam, hậu quả do HIV gây ra không thấm vào đâu.

Mỗi năm căn bệnh thế kỷ HIV có hơn 2.200 người chết, còn ung thư là 75.000 người chết, trong số 150.000 người mắc mới.

Nhiễm HIV, nhiều người bệnh có thể cầm cự vài năm đến mười mấy năm, nhưng ung thư, nếu không phát hiện sớm, kết cục bi thảm hơn nhiều. Gần 100% bệnh nhân ung thư gan phải chết.

Trong số 22.000 người phát hiện ung thư gan năm 2012 thì có gần 21.000 người tử vong trong năm ấy. Thời gian sống của họ trung bình chỉ được một năm.

Và như vậy, ung thư, mới đáng được gọi là “căn bệnh thế kỷ” ở Việt Nam.

5. Bao giờ có máy đo sự độc ác của lòng người?

Mấy ngày trước, nhiều phụ huynh trường mầm non Xuân Phổ, Nghi Xuân, Hà Tĩnh đã phẫn nộ kéo đến trường khi biết người ta ăn bớt 7 kg thịt trong một bữa ăn của con em họ.

Bớt xén của trẻ con không chỉ là hành động vô đạo đức mà còn khó tha thứ vì nó đồng nghĩa với bớt xen tương lai.

Nhưng liệu có ai đặt thêm một câu hỏi: Nếu họ không bớt xén, mà dùng 7kg thịt heo nhiễm độc thuốc tăng trọng, thuốc kháng sinh để nấu cháo mỗi ngày cho các cháu, thì tương lai con em họ sẽ ra sao?

Câu hỏi ấy, có thể khiến hàng triệu bậc phụ huynh câm lặng.

Trong một nỗ lực kiểm soát vệ sinh an toàn thực phẩm của Chính phủ, tới đây, một số chợ đầu mối có thể có trạm thử nhanh phát hiện thực phẩm nhiễm bẩn.

Nhưng máy móc bao giờ cũng chỉ là thứ yếu, thậm chí phản tác dụng nếu người sử dụng nó thiếu tấm lòng hoặc tiêu cực.

Khi người ta còn tham lam, còn vô cảm, độc ác trước sức khỏe, tính mạng của đồng bào, thì thực phẩm bẩn sẽ vẫn còn, bất chấp việc có nhiều máy thử.

Bao giờ Việt Nam phát minh được máy thử độ độc ác của lòng người?

ĐỌC XONG, BẠN SẼ RÙNG MÌNH LẦN NỮA

Bài báo “Bàn tay run rẩy của ca sĩ Trần Lập và cú “lạnh xương sống” của Bộ trưởng Phát” đã nhận được hàng ngàn bình luận của độc giả trên mạng xã hội.

Đọc một số ít comment chúng tôi trích ra này, chắc chắn Quý độc giả sẽ thấy đau xót và rùng mình thêm một lần nữa trước vấn nạn vệ sinh an toàn thực phẩm.

1. Kiếm được tiền bằng việc đầu độc đồng bào mình vui thế hay sao?

2. Ở VN, ăn cái gì để không phải chết?

3. Oh my God! Không ăn thì chết đói, còn ăn thì… Toàn là con người giết nhau không à!

Giữa năm nay, mới vừa cách đây vài tháng 2 người thân của mình lần lượt qua đời cách nhau đúng vài ngày và trong cùng một căn nhà, vì ung thư.

Người khác hiện đang vật vã trong bệnh viện cùng với căn bệnh ung thư, chỉ khác nhau ở loại ung thư mà thôi.

Ông bạn hỏi mình một câu hỏi mà người mình chắc đã hỏi nhau và tự hỏi bao nhiêu lần, môt câu hỏi mà ai cũng biết câu trả lời: Sao dạo này nhiều người ung thư thế nhỉ?

Người Việt đang hồn nhiên đầu độc nhau bằng thực phẩm.

4. Cá nhân mình ủng hộ hình sự hóa những tội phạm liên quan đến thực phẩm bẩn, giả. Nó không đơn giản là giết người, mà là giết cả giống nòi, một cách từ từ và đau đớn. QH đang họp đấy.

5. Vậy là đem hết gia đình qua Nhật sống. Bên này ăn toàn đồ sạch thôi!

Đấy, ăn gì bây giờ là câu hỏi LỚN của nhiều người mà.

Ung thư, câu chuyện không của riêng ai. Chắc bắt chước Tiger Mom, chỉ dám mua organic food cho con ăn.

6. Không biết nói gì hơn, chỉ mong các bác ở trên có được biện pháp gì đó để dân mình không còn phải chịu khổ nữa. Hy vọng rằng sẽ càng ngày càng ít những tin không hay như vậy nữa.

7. Vậy bây giờ thì ăn gì? Ăn ở đâu đây!!! Quá tàn độc!

8. Trăm sự nhờ trời.

9. Những người đang kinh doanh hoặc sản xuất thực phẩm bẩn tẩm hóa chất cho xã hội sử dụng có bao giờ dừng lại vài phút để đọc những bài báo như này không?

Chắc hẳn trong gia đình họ cũng không tránh khỏi những lần bị ăn phải thực phẩm tương tự… Tôi chỉ về với mẹ là an tâm thôi. Giờ mất niềm tin quá!!!

10. Ở VN mình sợ nhất là cái này. Người người ung thư nhà nhà ung thư mà người dân bất lực không biết làm như thế nào để hạn chế, phòng tránh…

11. Giờ không muốn chết sớm chỉ có cách về quê mua mảnh đất trồng rau, nuôi gia súc gia cầm mà ăn thôi. Đọc mà thấy xót xa.

12. Xót xa!… nhiều khi thấy buồn cười… cả xã hội.. ai cũng quan tâm đến đến sức khỏe… nhưng chả thấy ai quan tâm đến người sản xuất sản phẩm sạch… chỉ thấy đua nhau làm phân phối.. + hội họp + diễn kịch…

Niềm tin đã cạn!

13. Đọc xong bài này mới thấy việc bà ngoại nuôi gà + trồng rau trên trần quá quá tuyệt vời… (và rất may quả trần đủ rộng cỡ trăm mét vuông… nên kể ra cũng tha hồ ăn, ăn công sức của bà… chả lo nghĩ nhiều như anh em…).

14. Vâng, chính dân ta đang giết dân ta!!

Tự con người giết con người!!

Ham lợi, kích cầu ham giá rẻ và kém chất lượng!!!

Sống nay, chết mai ai biết được tương lai!!

15. Nếu đời ta may mắn ung thư chưa bộc phát, thì thế hệ sau này có thoát khỏi căn bệnh này??? Thế hệ sau, sau nữa liệu có tồn tại, mà có tồn tại thì có được bình thường hay không???

Một câu hỏi đặt ra: “Khẩu nghiệp là nghiệp nặng, nhưng không thực thì cũng chết, thực cũng chết, sống sao cho vừa???”.

16. An toàn thực phẩm. Mong mọi người giác ngộ để không giết đồng loại không gươm không dao…

17. Sao không dành án tử hình cho những kẻ dùng hóa chất dùng thuốc độc để đầu độc đồng loại như vậy nhỉ?

18. Một bài viết hay và rùng mình. Đọc xong thấy lo lắng cho thế hệ con cháu mình quá. Còn mình thì thôi coi như xong rồi.

19. Quá sợ luôn. Hôm trước về quê thằng bạn cấp 3 thông báo cả 2 bố mẹ tao đang bị ung thư, mẹ xạ 5 lần, bố 3 lần.

Nói chuyện trong làng vài năm qua có quá nhiều người chết vì ung thư. Vì đâu nên nỗi?

20. Tôi cho rằng sản phẩm giải độc dành cho giới công sở (take-away detoxic cans) chẳng hạn là một thị trường hấp dẫn và chắc chắn bùng nổ.

21. RUN RẨY VÌ UNG THƯ… Việt Nam!

22. Tương lai con cháu chúng ta sẽ ra sao đây? Tương lai con cháu sẽ chuyển sang sử dụng thực phẩm từ côn trùng, nên yên tâm không có chuyện tăng trọng,kháng sinh trong chăn nuôi ^^ hee.

23. Sống trong sợ hãi nhưng chúng ta lại bất lực. Thật đáng buồn biết bao. Luna nhà tớ hồi về VN chơi 1 tháng cũng bị biếng ăn, đưa thức ăn vào miệng là khóc, đẩy ra.

Tớ tưởng mình phải “chiến đấu” với giai đoạn biếng ăn này của con lâu dài. Nhưng ngay ngày đầu tiên trở lại Mỹ, dùng thực phẩm mua ở chợ Mỹ thì con lại ăn thun thút.

Lúc đó thực sự vỡ ra rằng thực phẩm ở VN chính là nguyên nhân khiến con không thích và không muốn ăn, dù mình đã hết sức lựa chọn những thứ được – cho – là – sạch.

24. Biết làm sao bây giờ. Anh cũng đang trên đường về quê tiễn ông chú ra đồng vì ung thư đây.

25. Nhà tôi cũng đang mua rau thịt từ chợ… Chẳng biết mình ung thư lúc nào nữa … Than ôi!

26. Vâng, không biết cơ thể mình ăn bao nhiêu chất độc rồi.

27. Vì lợi ích cá nhân mà không bỏ qua một thủ đoạn gì để làm mấy cái thứ hại người như vậy khác chi tội ác, mà là tội này là tội lớn gây chết người hàng loạt là tội cực kì ác độc.

Nay hại người ta, mai thì họ hàng, bạn bè, rồi tới con cháu, ngay cả bản thân cũng bị hại.

Tương lai làm sao để con cháu có được thân thể trong sạch, tinh thần yêu thương được nữa. Những người này quá độc ác!

28. Bộ Y tế nên ra luật cấm sản xuất thuốc tăng trưởng dùng cho động thực vật và bộ CA truy tố tội danh dùng thuốc này cho thực phẩm là tội phạm hình sự ở khung hình phạt cao từ 10 năm trở lên xem ai còn dám dùng nữa không?

Không có người bán thì lấy đâu ra người mua. Quá đơn giản.

29. Bây giờ bắt được TỊCH THU HẾT TOÀN BỘ GIẤY PHÉP KINH DOANH BUÔN BÁN, phạt tiền chẳng làm tụi súc vật này sợ.

30. Thà các bạn đừng viết. Viết rồi mình phải đọc. Đọc rồi phải buồn. Than ôi!

Ta cứ lo vay này vay kia để xây này xây kia… nhưng ta lại chưa lo hợp lý xây dựng sức khỏe con người. Nói đúng hơn là chưa thật quyết tâm.

Haiz có sức người sỏi đá cũng thành cơm… ung thư hết thì còn làm được gì cho đời nữa.

(Theo Trí Thức Trẻ)
__________________
Đào Anh Cần, 63 Nguyễn Trọng Lội - F4 Tân Bình - TPHCM

“Nếu tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Khi lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu tổ quốc nhìn từ bao hòn đảo
Lạc long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi”
(Nguyễn Việt Chiến)

Bài được manh thuong sửa đổi lần cuối vào ngày 11-11-2015, lúc 16:43
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn manh thuong vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HanParis (11-11-2015), huuhuetran (12-11-2015), HuyNguyen (11-11-2015), Ng.H.Thanh (30-11-2015), VAPUTIN (30-11-2015)
  #8  
Cũ 30-11-2015, 15:02
VAPUTIN's Avatar
VAPUTIN VAPUTIN vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 30-01-2013
Bài Viết : 1,047
Cảm ơn: 1,502
Đã được cảm ơn 6,371 lần trong 1,062 Bài
Mặc định

Mỹ là xứ sở "kém văn minh" nên việc chửi tổng thống là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhớ năm xưa, có người Nga hỏi Reagan (Tổng thống Mỹ), ông sẽ làm gì khi có người chửi ông. Reagan cười và trả lời, tôi chả làm gì họ cả. Chửi tôi là việc của họ, còn làm Tổng thống là việc của tôi!

Gần đây ở An Giang quê Va lùm xùm chuyện xử phạt "nói xấu" ông chủ tịch tỉnh trên facebook. Ông chủ tịt cứ khăng khăng chuyện xử phạt là đúng. Qua đó người ta càng đánh giá trình độ đối nhân xử thế của ổng hơn.
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
3 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn VAPUTIN vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
manh thuong (30-11-2015), Ng.H.Thanh (30-11-2015), NHL-2014 (30-11-2015)
  #9  
Cũ 16-12-2015, 16:49
manh thuong's Avatar
manh thuong manh thuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 04-12-2007
Bài Viết : 1,497
Cảm ơn: 25,095
Đã được cảm ơn 7,950 lần trong 1,551 Bài
Mặc định

Yêu nước thời bình

Tôi có hơn 25 năm sống ở Đức, làm đủ mọi nghề để kiếm sống trên xứ người. Sau khi nước Đức thống nhất, tôi mua chiếc ôtô cũ để đi lại buôn bán. Một lần, để tiết kiệm, tôi thay dầu trong vườn nhà, nơi mình đang ở, thay vì mang ôtô ra xưởng.



Vừa thay xong, chui khỏi gầm xe tôi thấy hàng xóm lù lù xuất hiện. Đó là người đàn ông đã già vẫn thường hay cười với tôi qua hàng rào hoa. Nhìn vào khay dầu tôi đang bưng, ông nghiêm khắc nói: “Nếu tôi báo cảnh sát. Cậu sẽ phải chịu phạt 500 mark. Tôi không báo vì chắc cậu không biết. Lần sau không được thay dầu ở vườn mà phải vào gara hoặc ra cây xăng". Tôi cãi rằng tôi đã có khay đựng dầu thừa. Nhưng ông tủm tỉm cười rồi bảo tôi cúi xuống, chỉ cho tôi cái vít đáy dầu: “Cậu nhìn kìa, dầu là loại vật chất dính dớt. Cậu cẩn thận đến đâu thì vẫn có vài giọt chảy ra cái vít kia và rớt xuống vườn. Ai cũng như cậu thì mảnh đất của chúng ta sẽ nhiễm độc. Con cháu chúng ta sẽ chịu hậu quả khi sống ở đây”. Tôi vội vàng xin lỗi và cảm ơn ông.

Sau này, mỗi lần chúng tôi ngồi bên nhau ở chiếc băng gỗ, thưởng thức bia dưới những gốc anh đào trĩu trịt chùm quả đỏ ối, tôi đều nhớ về lời nói của ông, về tình yêu ông dành cho mảnh vườn đã gắn bó gần 90 năm.

Cũng sau những ngày nước Đức thống nhất, nhà máy nơi tôi làm việc giãn thợ để chuẩn bị bán toàn bộ cho Ấn Độ. Quá trình bàn giao kéo dài nhưng suốt nửa năm trời, ở đây không xẩy ra một vụ trộm cắp hay thâm hụt tài sản nào. Tôi ngạc nhiên lắm bởi nhà máy rất rộng, ba phía rừng và ruộng lúa mì bao bọc nên nếu ai có ý đồ xấu thì việc nhặt nhạnh một ít linh kiện vi điện tử không phải là chuyện khó khăn gì. Làm sao người ta quản lý nổi. Đem chuyện hỏi anh bạn thân Lotar, trưởng phòng bảo vệ, cậu nói: “Nhà máy có gần 10 nghìn m rào, 25 bảo vệ dưới quyền, có ba đầu sáu tay cũng không sao bao quát hết. Đông Đức đã tan rã, suốt cả năm nay công nhân và cán bộ đều hiểu, nhà máy là tài sản của nước Đức, của dân tộc Đức chứ không riêng của chính thể nào”.

Câu chuyện của một người Đức đã sắp từ biệt thế giới và tâm sự của cậu bảo vệ Lotar làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi bỗng hiểu ra, rằng đất nước họ trở nên tươi đẹp như vậy, có lẽ nhờ từng con người biết yêu thương và biết cẩn trọng gìn giữ thứ mình yêu thương như thế. Họ giàu mạnh như vậy là nhờ những cá nhân không bao giờ lợi dụng chức vụ hay tình hình rối ren của đất nước để làm những việc tổn hại tới lợi ích của cộng đồng.

Ở Việt Nam, trong những ngày Đại hội thi đua yêu nước vừa qua, tôi cũng đã được nghe kể về những câu chuyện như thế. Ông nông dân Nguyễn Tấn Bện chế tạo ra cái máy cuốn rơm để giải phóng bớt sức lao động cho bà con; cậu tiến sĩ trẻ Nguyễn Bá Hải sáng chế ra chiếc kính dẫn đường cho người mù... Họ đều làm nhiều nói ít. Còn khi phải nói, ông nông dân nói thế này: “Mình chỉ biết làm tốt công việc của mình thôi chứ không biết nói”, còn cậu tiến sĩ: “Chúng ta hãy ít than thở đi và cống hiến nhiều hơn”.

Tôi tình nguyện đi bộ đội từ năm 16 tuổi, trải qua 11 năm giáp mặt với đạn bom và sống phần còn lại của cuộc đời với những cơn ác mộng ám ảnh thường xuyên. Tôi từng nghĩ không còn sự cống hiến nào cho đất nước cho dân tộc lớn hơn điều đó.

Nhưng lòng yêu nước, sự cống hiến trong thời bình không đòi hỏi mỗi cá nhân phải đem tính mạng mình thử thách trước bom đạn của kẻ thù, bởi đất nước không còn chiến tranh nữa. Dẫu vậy, đây vẫn là một sự thử thách khắc nghiệt chống lại lòng ích kỉ, lòng tham của từng cá nhân trước tài sản của quốc gia hay quyền lợi của cả cộng đồng.

Yêu một thứ gì đó là trân trọng, giữ gìn hoặc chí ít là không làm tổn hại đến nó. Tôi nghĩ, tình yêu đất nước cũng dễ hiểu như thế thôi.

Nguyễn Văn Thọ
__________________
Đào Anh Cần, 63 Nguyễn Trọng Lội - F4 Tân Bình - TPHCM

“Nếu tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Khi lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu tổ quốc nhìn từ bao hòn đảo
Lạc long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi”
(Nguyễn Việt Chiến)
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
4 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn manh thuong vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
Đêm Đông (16-12-2015), HanParis (16-12-2015), huuhuetran (16-12-2015), temhp88 (17-12-2015)
  #10  
Cũ 16-12-2015, 20:16
huuhuetran's Avatar
huuhuetran huuhuetran vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Trưởng Ban Nghiệp vụ - Phong trào - CLB VIET STAMP
 
Ngày tham gia: 04-07-2008
Bài Viết : 4,580
Cảm ơn: 23,230
Đã được cảm ơn 31,500 lần trong 4,516 Bài
Mặc định

Bài viết rất hay, nhiều ý nghĩa thâm thúy! Cảm ơn manh thuong rất nhiều!
__________________
Trần Hữu Huệ - An Giang
ĐT: 091.724.3737
ATM_VCB: 01510.0045.6034
Địa chỉ: 101 Nguyễn Huệ, TT Núi Sập, Thoại Sơn, An Giang.
Email: huuhuetran@yahoo.com
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
3 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn huuhuetran vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
HanParis (16-12-2015), manh thuong (17-12-2015), NHL-2014 (16-12-2015)
Trả lời

Công Cụ
Hiển Thị Bài

Quyền hạn của Bạn trong mục này
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến:

Những Đề tài tương tự
Ðề Tài Người Tạo Đề Tài
Chuyên Mục
Trả Lời Bài Mới Nhất
Lời khuyên từ một sinh viên trung bình NHL-2014 Cùng đọc và suy gẫm 0 24-04-2015 09:35
Mừng SN Võ Thế Sinh & trithuc_nguyen Poetry Chúc mừng Sinh nhật Bạn Tem 10 29-03-2013 09:08
Những Phát Hiện Thú Vị Trên Tiền Giấy Nhân Dân Tệ Trung Quốc zodiac Tiền Giấy 2 20-09-2012 23:45
Turnhout - Trung tâm bài tây của thế giới Poetry Lịch sử - Xã hội - Chính trị - Kinh tế trên Thế giới 0 08-01-2012 02:07
Thẻ điện thoại Trung Quốc! Xuân Trường Thẻ điện thoại (Phonecard) 27 20-06-2011 10:29



©2007-2024 Diễn đàn Viet Stamp
Cơ quan chủ quản: Câu lạc bộ sưu tập tem Viet Stamp (VSC)
Giấy xác nhận cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến số 87/GXN-TTĐT
do Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử cấp ngày 31-08-2011
Chịu trách nhiệm chính: Ông Hoàng Anh Thi - Chủ nhiệm VSC
Bản quyền thuộc VSC. Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, Phường 4, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Điện thoại: (08) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com – Hotline: 0918 636 791
Vui lòng ghi rõ nguồn “Viet Stamp” khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.
--------------------
Mã nguồn: vBulletin v3.8.3 & Copyright © 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Diễn đàn Viet Stamp có giấy phép sử dụng từ Jelsoft Enterprises Ltd.