|
#21
|
||||
|
||||
![]()
Có phải là : "Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát , vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt ..." kô HT ?
![]() |
#22
|
||||
|
||||
![]() Trích dẫn:
![]()
__________________
Because health matters No smoking !!! ![]() Lê Kim Ngân Cty Sanofi-Aventis 10 Hàm Nghi, Q.1 Tp. Hồ Chí Minh |
#23
|
||||
|
||||
![]()
__________________
mỗi con tem là một nốt nhạc để chúng ta viết lên nhạc phẩm của chính mình my face ![]() |
#24
|
||||
|
||||
![]() Phút bất chợt ... tặng ipo Cơn gió đam mê thổi về miền bắc Cuối thánh Chín,đầu tháng Mười Gió về se lạnh hồn thu Tiếng gió vi vu Cánh diều chao lộng Gió chơi trò đuổi bắt cùng mây Rùng mình! Chơ vơ vạt nắng Bão bùng! Gió kéo đổ cây Đường thăm thẳm Gió lang thang Ngọt nồng... đong đầy hoa sữa Thu mơ màng Gió phiêu du...
__________________
Ngô Thị Thu Hà Address: 86B Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội Tel: 0975 678 923 Yahoo: ngotthuha231 Facebook: https://www.facebook.com/ngotthuha231 Email: ngotthuha231@gmail.com VCB: 0301000304325 * if you really want to touch someone, send them a letter *
Bài được ngotthuha231 sửa đổi lần cuối vào ngày 25-04-2008, lúc 15:15 |
#25
|
||||
|
||||
![]() Ca khúc: Trả Lại Em Yêu (Tác giả: Phạm Duy) Trả lại em yêu, khung trời Đại Học Con đường Duy Tân cây dài bóng mát Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt Trả lại em yêu, khung trời mùa Hạ Ngọn đèn hiu hiu nỗi buồn cư xá Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má Tóc em thơm nồng, dáng em hiền hòa. Anh sẽ ra đi về miền cát trắng Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng Anh sẽ ra đi về miền mênh mông Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó Đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ Đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về. Trả lại em yêu con đường học trò Những ngày Thủ Đô tưng bừng phố xá Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt Trả lại em yêu mối tình vời vợi Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới Đường buồn anh đi bao giờ cho tới? Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài Nghe bài hát này ở đây nhé!
__________________
Because health matters No smoking !!! ![]() Lê Kim Ngân Cty Sanofi-Aventis 10 Hàm Nghi, Q.1 Tp. Hồ Chí Minh |
#26
|
||||
|
||||
![]()
Hôm nay lên đây post một số tác phẩm tự sáng tác trong thời gian qua, đây là truyện ngắn, chắc câu lạc bộ thơ văn chấp nhận được chứ ^^!
Tác giả: Đào Trường Minh Phần I Mưa mùa hè Một mùa hè nữa lại sắp đến, những cơn mưa đầu mùa bất chợt đến, nó đến như không báo trước vậy, ào đến rồi đi mau... Trong cuộc sống người ta có thể đến rất nhanh nhưng cũng có thể đi rất nhanh, có thể bạn chưa kịp nghĩ một điều gì đó để nói với người ta thì người ta đã rời xa bạn khi mà trong lòng bạn vẫn biết bao điều muốn nói ...những điều từ trái tim của bạn. Khi người ta nghĩ rằng tất cả những gì đến với mình mà không phải là sự may mắn thì người ta nghĩ ngay rằng mình rất đen đủi... và điều đen đủi còn lây sang cả người khác nữa. Thật hài hước khi bạn cho rằng mỗi khi bạn gặp vận đen và đang đi với một người chuyên gặp vận đen thì bạn lại cho rằng người ấy mang đen đủi đến cho bạn và người bạn đó của bạn nghĩ rằng mình lại đem sự đen đủi đến cho người khác. Tất cả mọi sự vật sự việc trên đời đều có những sự sắp đặt sẵn mà ta không thể biết trước. Vì thế bạn đừng vội kết luận nhưng việc không may mắn với bạn là do đâu hay do bạn bè hoặc do chính mình nhé. Trong cơn mưa bất trợt của mùa hè, bao nhiêu hôm mang ô thì không mưa đúng cái hôm bảo thôi để ô ở nhà thì trời mưa rõ to, tôi chạy thật nhanh tới chỗ cửa vòm rộng để tránh mưa, nhưng trước đó đã có một người đứng đó...một cô gái dáng người nhỏ nhắn và mái tóc ướt sượt vì mưa, trên mặt cô ấy vẫn còn đọng lại một vài giọt mưa mà có lẽ chưa kịp lau. Tôi bước đến gần rút chiếc mùi xoa đưa cho cô bé, cô bé mắt tròn xoe nhìn tôi lạ lùng, tôi chỉ cười trừ nói mặt em bị ướt kìa ...^^ Thật không biết phải nói sao chứ cái dáng vẻ ngây thơ khi bé nhìn tôi đã làm tôi ấn tượng rất nhiều. Những cơn mưa mùa hè nhiều lúc thì nhanh đến và nhanh đi nhưng sao hôm đó mưa lâu quá chừng, tôi và bé đứng đó hoài, rồi thấy bé xoay xoay cái điện thoại xem giờ, tôi nghĩ bé đang có hẹn, tự dưng trong đầu tôi lóe lên một điều gì đó, tôi vụt chạy đi như một cơn gió, tôi đi mua một chiếc ô và quay lại chỗ ban nãy, bé vẫn đứng đó và trời thì vẫn mưa rất to tôi chạy đến kế bên và nói, em hãy cầm ô mà về nè! Bé ngạc nhiên hỏi : “sao anh lại tốt với em vậy?”. Trời hỏi thế ai trả lời nổi, tôi gãi đầu, gãi tai và trả lời: “ anh thấy em xem giờ có lẽ đang có hẹn nên anh...” tôi ấp úng. Bé cám ơn tôi và nói: “ em chỉ sợ về nhà muộn thôi, hôm nay ba má em đi tối muộn mới về nên em muốn về sớm chút nấu cơm ai dè trời lại mưa to quá”. Rồi bé nói: “ nếu vậy hay em với anh cùng đi nhé” bé cươi hồn nhiên, nụ cười đó đã mãi in sâu vào tôi. Rồi hai đứa tôi cùng nhau bước dưới mưa to, ngay lúc đó tôi có cảm giác thời gian chững lại chỉ có tôi và em là đang chuyển động... rồi cũng tới nhà tôi nhưng nhà bé thì còn một đoạn phố nữa. Tôi bảo : “em cứ cầm ô của anh mà về” bé cám ơn và nói hứa sẽ trả ô cho tôi. Nhìn bé lững thững dưới chiếc ô màu cam mà tôi chọn vội ^^! Cái dáng nhỏ nhắn khuất dần sau những căn nhà cuối phố. Tôi mong sẽ sớm gặp lại em, nhưng một ngày, hai ngày không thấy em đến trả ô như em nói. Đến ngày thứ 3 thì em xuất hiện, tôi rất mừng vì được thấy em, thì ra hôm đó về em bị ốm tới hôm nay mới khỏi. Em mang chiếc ô tới trả cho tôi, và không quên trả luôn cho tôi chiếc khăn mùi xoa mà tôi đưa em mượn trước đó. Em cám ơn tôi và nói sẽ mời tôi đi ăn một bữa gọi là cám ơn, tôi thấy rất vui, một cảm giác thật tuyệt trong tôi hiện hữu bất ngờ, nó chạy rất nhanh qua tôi như một luồng điện vậy. Tôi mừng quá, tôi chạy vào nhà và thật đen đủi tôi bị ngã T__T hậu đậu đến thế là cùng, cũng may tôi chỉ bị xước sát chút ít, coi như bài học cho tội hậu đậu ![]() Rồi ngày ấy cũng đến tôi chờ em ở cửa vòm nơi lần trước tôi với em cũng trú mưa, em đến hơi trễ vì xe của em hỏng nên em phải đi bộ.[Trời ơi! Số đen bắt đầu rồi ![]() Nói chuyện khá lâu chúng tôi đứng dậy, lại lên chiếc xe đạp và đi một vòng quanh hồ gươm, rui rủi hôm đó thế nào chúng tôi có cái hạnh phúc được thấy “đầu của ông rùa” nhó lên trên mặt nước ![]() ![]() Tôi chạy lại lau vết thương và băng bó cho em, nhìn nét mặt em nhăn lại tôi biết là vết đó xót lắm...vì tôi cũng từng bị rồi mà ![]() Tôi xin lỗi em về tính hậu đậu của mình và sự đen đủi của mình...em nhìn tôi và cười, nụ cười nhẹ nhàng như tha thứ tất cả, em trả lời tôi nhẹ nhàng: “có sao đâu anh tại tụi mình mải ngắm ông rùa mà” ^^! Tôi chả biết nói sao lúc đó tôi chỉ biết cúi mặt cười trừ! Lại lên xe tôi đèo em và hai đứa lại đi khắp đường phố, tôi đi cẩn thận và không nhìn lung tung nữa ![]() ![]() ![]() ![]() Em bảo thôi để hôm nào rảnh mình đi tiếp anh à, tôi đèo em về nhà, em đã biết nhà tôi và giờ thì tôi cũng đã biết nhà em, nhà em không xa nhà tôi lắm thực ra chỉ cách nhau có hai con phố, đi bộ chút là tới. Chào em mà lòng tôi không muốn xa em... cứ lo cho em bị ốm ai ngờ T_T tôi lại ốm, híc pó tay luôn nà, tôi nằm liệt giường luôn, hôm sau thật bất ngờ khi em mang một bó hoa to đùng đến thăm tôi ...tôi ngạc nhiên, em chỉ nhìn tôi và cười ![]() ![]() Lần cuối cùng tôi gặp em ở sân bay, tôi cố kìm lòng mình, tôi nhìn em, em nhìn tôi, ánh mắt của em như muốn nói một điều gì đó mà tôi chưa thể đoán ra ngay thì em đã khuất dần sau ô cửa. Nhìn theo chiếc máy bay và tôi khóc, khóc vì đã xa em rồi, tôi chưa kịp nói lên tình cảm của tôi dành cho em bấy lâu nay. Phần II Mùa thu tình yêu Ngay năm sau tôi đã cô gắng học thật tốt và giành được một suất học bổng đi Mỹ học Đại Học, trước đó tôi vẫn liên lạc qua mail với em, và giờ đây niềm hi vọng được gặp lại em lóe lên trong tôi. Sau những ngày dài làm thủ tục để đi du học cuối cùng ngày tôi lên máy bay chia tay ra đình đi học cũng tới, bước lên máy bay mà tôi thấy lòng mình thật vui và hơi buồn. Vui vì sắp được gặp lại em, buồn vì phải xa gia đình! Thật may mắn là trường tôi học chỉ cách nơi em ở có một thành phố, chúng tôi hẹn gặp nhau tại trường tôi học. Sau vài hôm ở đó, thì vào buổi sáng hẹn gặp, vẫn một cô bé dánh vẻ nhỏ nhắn đứng đó với chiếc ô màu cam ![]() Với tôi cuộc sống nhiều lúc thật đen đủi và nhiều lúc cũng thật thú vị và đầy may mắn, vì đó là cuộc sống mà phải có sự bù trừ cho nhau thì mới là cuộc sống chứ. Trở lại quê hương lòng tôi dạt dào bao cảm xúc, đã xa nhà bốn năm rồi cơ đấy, xuống sân bay bố mẹ và em tôi cùng ra đón, niềm vui, hạnh phúc tràn đầy. Ngồi trong xe tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện của chúng tôi và có vẻ bố mẹ tôi không hài lòng để tôi được yêu em, dù cho trước đây bố mẹ tôi rất quý em. Nhưng dù sao thì tôi vẫn yêu em và rất yêu em, em đã hẹn tôi tháng sáu năm sau sẽ bay về nước và lúc đó chúng tôi sẽ nói chuyện về vấn đề này với gia đình tôi, sáu tháng có nghĩa là nửa năm nữa tôi lại chờ đợi và chờ đợi. Chỉ có bốn năm xa nhà mà Hà Nội đã thay đổi nhiều, khi tôi về nước thì tiết trời đang sang đông, cái lạnh đầu mùa làm tôi lại thấy nhớ một cái gì đó và cảm giác thật khó diễn tả. Nhìn qua khung cửa xe ô tô một khoảng trời trong cái hình vuông nhỏ bé ấy mà sao nó vẫn rộng quá dù trời có hơi u ám và những cơn gió rít từng cơn. Với tấm bằng tốt nghiệp quốc tế trong tay, tôi đã gửi hồ sơ một số công ty lớn và họ đã sẵn sàng nhận tôi vào làm việc, một cuộc sống mới lại bắt đầu. Phần III Nước mắt Về nước đã được sáu tháng, tôi đã có một công việc ổn định và mức lương khá cao. Rồi tôi cũng nhận được điện thoại của em, em nói ngày mai sẽ bay về nước và hẹn tôi ra đón, tôi mừng lắm và chuẩn bị một bó hoa thật to để ra đón em. Tôi chờ mãi mới thấy em bước ra, do máy bay của em bị trễ giờ nên đến hơi muộn nhưng chẳng vấn đề gì cả, tôi đưa em về thẳng nhà tôi để chào bố mẹ tôi, rồi chúng tôi lại bắt đầu đi dạo khắp phố phường Hà Nội như cách đây 6 năm. Tôi đưa em đi thăm lại ngôi nhà của em, nơi mà em đã sống ở đây từ nhỏ và một nơi kỷ niệm của chúng tôi nơi mà chúng tôi đã quen nhau, nơi bắt đầu của cuộc sống mới, cái mái vòm đó vẫn còn nhưng người ta đã sử dụng nó vào việc khác. Tôi lại đưa em đi ăn kem Tràng Tiền rồi đi uống trà sữa, món khoái khẩu của em còn tôi thì tất nhiên vẫn là caramen trân châu, chúng tôi đã đi qua tất cả những con phố mà trước đây chúng tôi đã từng đi qua, hồ Gươm vẫn rất đẹp nhưng chúng tôi không còn cái diễm phúc được ngắm ông rùa, nghĩ đến đó cả hai chúng tôi lại cười, cười vì mải nhìn rùa mà tôi đâm cả vào xe xích lô và làm em bị ngã. Đang đi như vậy bất chợt cơn mưa đầu mùa đổ rào rào xuống chúng tôi lại trú mưa, tôi cố che cho em khỏi bị ướt vì sợ em lại bị cảm nữa thì... chúng tôi gửi xe và tôi thì chạy đi mua một chiếc ô, nhưng chả có chiếc nào màu cam cả chỉ còn một chiếc ô kẻ đỏ mà thôi, tôi với em lại bước đi những bước dài trên con phố đầy kỷ niệm. Kể lại những gì đã xảy ra cách đây hơn sáu năm trời và cùng ước vọng về một tương lai tốt đẹp hơn... Nhưng em làm tôi phải giật mình lo lắng, em bị ngất... tôi vội vàng đưa em đi viện, tôi lo lắm và tôi nghĩ chắc do bay một chặng đường dài mà không nghỉ ngơi lại còn đi chơi dưới trời mưa nữa khiến em kiệt sức, có lẽ vậy...tôi nghĩ nghỉ ngơi một vài ngày là khỏe thôi. Nhưng khi bác sỹ đi ra với vẻ mặt nghi ngại và yêu cầu để em lại bệnh viện làm thêm vài xét nghiệm, tôi vào thăm em, nhìn em mà lòng tôi thấy thương em quá, đáng lẽ tôi nên để cho em nghỉ ngơi chứ không vội vàng gì mà đưa em đi thăm ngay Hà Nội cả, tôi thật tệ. Em nằm ngủ phải đến hơn một ngày, mới tỉnh, khi tỉnh dậy em vội vàng hỏi tôi bác sỹ có bảo gì không? Tôi trả lời : “ bác sỹ bảo cần theo dõi thêm, bảo em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đừng đi lại nhiều”. Em nói với tôi, đòi ra viện và không theo dõi gì cả, nhìn nét mặt em tôi đoán em đang dấu tôi điều gì đó nhưng thấy em như vậy tôi lại càng thương em hơn. Tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi và chăm sóc cho em cẩn thận, nhưng tôi không quên được cái vẻ mặt nghi ngại của bác sỹ hôm ấy và tôi đã đến viện mà dấu không cho em biết. Tôi gặp vị bác sỹ hôm nọ, và khi ông ấy đưa cho tôi bản xét nghiệm của Trân thì tôi không còn đứng nổi nữa, tôi không thể tin vào mắt mình và hỏi lại bác sỹ xem có sự nhầm lẫn nào không? Ông bác sỹ an ủi tôi và nói rằng: “ nếu cậu vẫn không tin thì hãy đưa cô ấy đến đây để làm lại xét nghiệm”. Tôi nhìn bác sỹ và hỏi: “Có cách nào để cứu chữa không thưa bác sỹ?”. Vị bác sỹ lắc đầu và cho biết đây là ung thư giai đoạn cuối cho nên... Nước mắt tôi cứ thế trào ra mà không thể kìm lại nổi, tại sao chứ, tại sao lại là em, tại sao ông trời bất công với em và với tôi như thế. Bước ra khỏi bệnh viện mà lòng tôi như kẻ điên mất trí, tôi chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì nữa chỉ có nước mắt nhạt nhòa đi và trong đầu tôi chỉ hiển hiện lên khuôn mặt và nụ cười dễ thương của em! Khi về đến nhà tôi ôm trầm lấy em và hỏi rằng tại sao em lại dấu tôi chuyện đó, em chỉ khóc và tôi cũng chỉ biết khóc, cả hai đứa lặng đi không nói thêm một lời nào, vòng ta xiết chặt thêm dường như không muốn bỏ ra vì nếu rời tay ra bây giờ thì có lẽ sẽ mất em mãi mãi vậy. Tôi không biết phải làm sao nữa, thì ra em về nước lần này là có nguyên do thứ hai. Em chỉ còn sống được hơn một tháng nữa, không có lẽ là ít hơn, và không còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nào cả dường như tất cả đã kết thúc. Một tháng sau, em đã rời xa tôi thật rồi, đau đớn tột cùng, tôi chỉ biết lặng im và khóc, khóc, khóc. Tôi yếu đuối chăng, không phải như thế ! làm sao có thể không khóc được chứ, ngày em ra đi trời lại mưa, cơn mưa mùa hè, và ngày hôm đó trời mưa mãi không ngớt như là trời đang khóc thương em vậy. Một hình ảnh cô bé dễ thương ngày nào dưới cơn mưa mùa hè cầm chiếc ô màu cam thật đẹp, hình ảnh đó mãi in sâu vào tâm trí tôi không hề phai mờ. Khi em mất bố mẹ em đã gửi lại cho tôi một chiếc hộp nhỏ của em mà em đã để lại cho tôi, tôi mở chiếc hộp trong đó có một quyển sổ nhỏ. Tôi mở nó ra đọc, đó là nhật ký của em nhật ký từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, em viết : “Trời hôm nay mưa to quá, thật đen đủi vì mình quên mang ô, híc, biết sao giờ muộn mất rùi, định hôm nay về nấu một bữa thật ngon cho bố mẹ vậy mà...rồi từ đâu xuất hiện một anh chàng, trông cái dáng vẻ cao kều của anh ta thì chắc phải cao trên mét bảy, trông cũng trắng trẻo đẹp zai, hi hi! Tự nhiên anh ấy nhìn mình rùi đưa cho mình cái khăn mù xoa to uỳnh... chẹp! chắc định làm gì đây...hóa ra là anh ấy bảo mình lau vết nước mưa dính trên mặt :”> thật là mặt anh ấy còn ướt thế kia mà lắm chuyện... chắc muốn làm quen đây. Chết thật rồi muộn quá rùi biết làm sao đây trời thì vẫn mưa to, mình ngoanh đi ngoảnh lại thì anh ấy lao vụt đi và biến mất vào cơn mưa, chết mình vẫn chưa trả anh ấy chiếc khăn, vài phút sau anh ấy quay lại cùng với một chiếc ô màu cam, anh ấy nói cầm ô mà về....sao anh ấy tốt thế nhỉ..............” Những dòng nhật ký của em đã kể lại tất cả những kỷ niệm từ khi chúng tôi quen nhau...và thì ra em đã yêu tôi từ lâu lắm rồi vậy mà tôi không hề biết, tôi thật ngu ngốc...giờ đây tôi ngồi một mình trong căn phòng trống nghĩ và khóc về một cuộc tình đã mất............. |
#27
|
||||
|
||||
![]()
Tác giả: Đào Trường Minh
Phần 1: Ngày đó ...... Ở bến xe buýt! - Em gì ơi! Em đánh rơi ví này. (Tôi gọi một cô bé) - Úi! Dạ em cám ơn anh, cám ơn anh nhiều. Khi cô bé quay lại tôi mới giật mình, đó là Linh, cô bé mà tôi quen trong lần đi dự buổi dạ hội của trường Tài Chính. Cô bé mà làm tôi phải để ý cả buổi tiệc hôm đó. -A! Anh Minh anh đi đâu đấy? Linh hỏi: -Ừ anh đi sang nhà đứa bạn về. Còn em sao lại đi ra tận đây thế. -Em đi mua ít đồ cho lễ Haloween tới. Anh có sang trường em chơi không? -Hì, anh chưa biết được vì thằng bạn anh nó về quê rồi không có nó anh sang đó làm gì? -Vậy ạ! Tiếc nhỉ? Hay em mời anh vậy nhá, được không anh? -Ơ! Thế còn bạn em thì sao,bạn.... -À con bạn em hả, nó có vé riêng rùi, em còn một vé kèm chưa có ai, hihi anh làm bạn trai em vậy nhá. -Ờ, cái này...... để anh xem... đã, có gì anh gọi cho em, à số phone của em là bao nhiêu? -0953567***, anh nháy vào máy em để em lưu số anh luôn. -Ừ. Em có bận không mình đi uống nước nhé -Dạ thôi, để dịp khác anh nhé em về luôn đây kẻo mấy đứa bạn đang đợi em nó mong. Cám ơn anh về cái ví nhé. -Ừ! Không có gì! Hẹn gặp lại sau nha! Tự nhiên tôi có một cảm giác gì đó thật lạ, hôm đó là buổi tiệc lớn ở trường Tài Chính, thằng bạn tôi mời tới chơi, tôi đến và tối đó tôi để ý một cô bé trong bộ váy xanh thật dịu dàng. Thằng bạn tôi bảo: “em đó là khóa mới vào trường, hì. Mày thấy con gái Tài Chính xinh không? Hơn đứt Bách Khoa nhé.” Nói xong nó bỏ tôi đứng đó một mình và đến chỗ cô bạn gái nó. Rồi không biết thế nào cô bé kia cũng một mình và đứng gần chỗ bàn tiệc với tôi trong khi gần như tất cả đang say sưa trong điệu Rumba, bất chợt ánh mắt tôi gặp phải ánh mắt của bé và làm tôi thấy xốn xao lạ thường. Rồi lân la bắt chuyện tôi biết em tên Linh, em ở ngay quận Hoàng Mai, ở cùng quận chỗ tôi trọ, và ngạc nhiên hơn đó là tôi với em ở cùng một con phố, chỉ cách nhau vài chục số nhà mà thôi. Và bất ngờ hơn là em mời tôi một điệu nhạc kế tiếp đó, đó là điệu Van. Tôi chẳng biết làm thế nào vì điệu Van tôi mù tịt, tôi đành từ chối một cách tiếc nuối. Nhưng em vô tư nói rằng : -Anh cứ ra đây em chỉ cho vài đường cơ bản là được thôi mà. Lúc đó tôi mong có cái lỗ nào đó để mình chui luôn xuống, mặt tôi đỏ bừng, chẳng biết làm thế nào, em cầm lấy tay tôi và dẫn thôi theo đường nhạc. Trời đất! bao nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi với em, và không biết loay hoay thế nào tôi dẫm ngay vào chân em. ![]() Chết rồi! mải ngồi nghĩ tôi đi quá bên xe buýt của mình rồi! ![]() Nhớ khi tan tiệc hôm đó thằng bạn tôi đang định đưa tôi về thì găp em ở ngay cổng trường, và thằng lắm mồm này làm ngay câu: -Em đưa thằng bạn anh về được không? Anh còn đưa người yêu anh về nữa. Trời đất! tôi đấm cho nó một cái, nhưng em trả lời hồn nhiên: -Vâng! Em cũng về một mình, với lại em với anh Minh cùng phố, thì em đưa về giùm cho! Anh cứ đưa bạn gái anh về đi. Hix! Cái này thì tôi chịu luôn, chưa bao giờ tôi rơi vào trường hợp như lúc này, cái thằng bạn mình sao nó đểu thế không biết, dám bán bạn bè dọc đường. Tôi từ chối nhưng thằng bạn tốt bụng của mình nó cứ bảo tôi xuống về cùng em. Lúc đó tôi biết làm sao cơ chứ? ừ thì nhắm mắt bước sang xe của em và bảo: “để anh cầm lái cho”. Em đồng ý luôn! Thế là bắt đầu một chuyến xe dài từ Tài chính về Hoàng Mai. Nhớ lại tôi mới thấy tôi cũng hơi nhát, vì trước mặt con gái chả hiểu tại sao tôi cứ đỏ mặt. :”> . Khi về đến nơi tôi chào em và cảm ơn em, từ thời gian đó đến nay chúng tôi mới gặp lại nhau. Cũng được hơn một năm, trông em vẫn hồn nhiên như ngày nào vẫn nụ cười trong sáng đó... Phần 2 : Bây giờ! Sau lời mời đến dự tiệc HALOWEEN đó, tôi cũng nhận lời và đi cùng em đến buổi tiệc, và tất nhiên tôi lại là tâm điểm bởi vì một điều ngớ ngẩn là ai cũng hóa trang thành một con ác quỷ, một con ma hay một cái gì đó... còn tôi diện nguyên cái ao phông với quần jean. Tôi không biết có phải tôi lại ấm đầu không mà quên mất là đây là tiệc HALOWEEN, vậy mà em chẳng nhắc tôi một câu, hix! Thật buồn cười! Sau lần đó tôi đã mạnh dạn mời em đi chơi cùng tôi, và em cũng đồng ý. Tôi cảm giác vui lạ thường, có lẽ là...... Không chắc không phải chứ chả lẽ tui thích em thật sao. Tôi với em thường xuyên nhắn tin điện thoại và lên tán gẫu trên Y!H, thời gian đó tôi cảm thấy rất vui và ....hạnh phúc. (Chúng tôi đã yêu nhau! :”>) Vào một buổi tối tôi lang thang trên phố dưới ánh đèn đường, đường phố Hà Nội thật tấp nập và những đôi tình nhân họ đi chơi thật vui vẻ làm sao, nghĩ đến đó tôi lại nghĩ đến Linh, tôi rút điện thoại và nhắn tin cho Linh, hỏi vài chuyện vu vơ, Linh hỏi tôi: “anh có bận không?”. Tôi trả lời là không vì tôi đang rảnh mà. Thế là chỉ một lúc sau Linh xuất hiện, trời Hà Nội mới chuyển mùa thật lạnh, và Linh thì trông thật dễ thương trong chiếc áo khoác màu đỏ. Rồi em rủ tôi đi ăn kem, trời ạ lạnh vậy mà Linh rủ tôi đi ăn kem, nhưng tôi cũng đồng ý ![]() ![]() Bước cùng em trên phố tay nắm tay, tôi hỏi em về căn bệnh đó, và chúng tôi cứ đi mà dường như là không biết đang đi về đâu nữa, càng muộn trời càng lạnh tôi bèn cởi chiếc ao khoác ngoài khoác lên người em. Hôm đó chúng tôi cũng không nói gì nhiều, sau hôm đó tôi với em nhắn tin và gọi điện thoại cho nhau thường xuyên hơn. Nhưng mỗi lần tôi hỏi em về sức khỏe của em, em lưỡng lự một lúc rồi nói không có chuyện gì đâu, cô ấy trả lời em vẫn bình thường và...... vẫn đi ăn kem với anh được, Linh cười, tiếng cười trong sáng, một tiếng cười còn mãi đọng lại trong tôi đến bây giờ, và có lẽ là cả cuộc đời tôi. Một năm trôi qua thật nhanh, Linh đã đi xa, xa lắm, mùa đông năm nay tôi chỉ có một mình, không có người cùng tôi sánh vai bước trên đường. Tôi lặng lẽ cô đơn đứng bên hồ Gươm và nghĩ lại một quá khứ, một quá khứ đau buồn đã qua. Và tôi mong chờ một tương lai tươi sáng hơn, một tương lai sẽ có tôi và Linh sẽ có một cuộc sống yên bình. Ngày đó và bây giờ có vẻ như đã khác nhiều, tôi trở nên ít nói hơn, và càng ít giao du với bên ngoài hơn, tôi sống khép kín một cuộc sống đã thay đổi với tôi kể từ khi Linh xa tôi để sang Mỹ chữa bệnh, tôi và Linh vẫn mail cho nhau và một điều tôi sẽ làm là chúc cho em mau khỏi bệnh và chờ đợi em, chờ ngày em trở về. |
#28
|
||||
|
||||
![]()
Lâu lâu không thấy anh Minh viết thêm tác phẩm nào nhỉ?
__________________
Ngô Thị Thu Hà Address: 86B Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội Tel: 0975 678 923 Yahoo: ngotthuha231 Facebook: https://www.facebook.com/ngotthuha231 Email: ngotthuha231@gmail.com VCB: 0301000304325 * if you really want to touch someone, send them a letter *
|
#29
|
||||
|
||||
![]()
hì dạo nì bận suốt hok có time để viết
![]() ![]() |
#30
|
||||
|
||||
![]()
Dạo này Minh bận chăm...bạn gái quá đó ku Hà à..
Hix hix, mình muốn viết bài vào đây quá mà chả có tác phẩm gì hết. Xưa giờ học văn toàn điểm 5 trở...xuống không hà...
__________________
Ai biết đâu ngày mai... |
![]() |
|
|
![]() |
||||
Ðề Tài | Người Tạo Đề Tài | Trả Lời | Bài Mới Nhất | |
Kim Đồng (Nông Văn Dền) | Dat_stamp | Nhân vật Việt Nam | 0 | 29-10-2011 18:10 |
Văn hóa giao thông: Văn hóa... tiền sử? | Nguoitimduong | Linh tinh... lang tang... | 0 | 22-10-2011 23:22 |
Thư của Công ty Tem gởi đến bác Đoàn Văn Hài | asahi | Hội Tem Thừa Thiên Huế | 0 | 01-01-2011 00:25 |
Văn học + Lịch sử thời hại điện ?!!! | zodiac | Sự kiện | 3 | 11-11-2010 21:15 |
anh em họ Văn | hat_de | Trợ giúp Bạn chơi Tem | 11 | 13-11-2009 17:32 |