Xem riêng 01 Bài
  #1270  
Cũ 03-10-2016, 17:03
vothuyettham vothuyettham vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 26-06-2015
Đến từ: Long An
Bài Viết : 261
Cảm ơn: 498
Đã được cảm ơn 809 lần trong 251 Bài
Mặc định Hai sắc hoa ti gôn-(tức Một mùa thu trước)-Trần Thiện Thanh

HAI SẮC HOA TI GON
(tức MỘT MÙA THU TRƯỚC)
(Ý thơ: T.T.Kh. Nhạc: Trần Thiện Thanh)
(Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”
Thơ T.T.Kh)
*
Một mùa thu trước- khi nắng chiều nhuộm vàng tóc ai.
Khi hoàng hôn tới, đôi người chung lối lúc hoa nở trên bước đi.
Vuốt tóc người yêu, ANH nhìn đường xa hoang vắng,
Nhặt cánh ti gôn, anh bảo rằng: “Như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”.

Để người em gái xanh tuổi đời một lần vấn vương.
Đâu ngờ giông tố phai màu hương phấn, héo xuân thì khi trót thương.

Có biết gì đâu khi còn đường trăng chung bóng
và sắc ti gôn kia ngỡ màu yêu trong trắng
muôn đời, vạn kiếp không biến suy.

Rồi một người ra đi, bến cát lạ trách trăng sầu
và một người cô đơn ôm gối lẻ khóc duyên đầu.
Rồi thu qua, và thu qua, thu nào mình hẹn hò, thu nào xa?

Vào một mùa thu sau, con đò tách bến sang ngang.
Mà đường dài miên mang, thu còn dấu bước anh sang.
Vườn Thanh ơi, người xưa ơi, thôi đành vĩnh biệt từ đây.
(Vườn Thanh ơi, người xưa ơi, có nghe trái sầu đang rụng rơi?)

Rồi từng thu chết, thu chán chường tìm lại xứ Thanh.
Khi tình câm nín cho buồn lên tiếng,
những đêm trường, ngỡ bước anh.

Nhớ lúc hẹn xưa, anh nhìn đường xa hoang vắng
Nhặt cánh ti gôn, anh bảo rằng (thở dài): “như tim vỡ”.
Khi hiểu, tình xưa còn thấy đâu?
Và tình yêu đầu, ngàn thu thương đau (chôn sâu)!
(Lời được trích chính xác từ tờ nhạc do Diên Hồng Phát hành, số 667/BTT/BC3/XB)
Nhật Trường và Trúc Mai https://www.youtube.com/watch?v=6pBVI2_4I8Q
*****
Nguyên gốc bài thơ "Hai sắc hoa ti gôn"
“Hai sắc hoa ti gon” của T.T.Kh. T.T.Kh là ai thì đến nay và trong tương lai mãi sau này chắc chỉ có Tề Thiên mới biết. Nếu có bắc thang lên hỏi ông trời thì chắc ổng cũng trả lời: tao chào thua.
Bài thơ đã được rất nhiều nhạc sĩ phổ nhạc như: Hà Phương, Trần Trịnh, Trần Thiện Thanh, Hoàng Ngọc Anh…
Vào năm 1937, trên thi đàn Việt Nam, đột nhiên xuất hiện một thi nhân làm chấn động dư luận không ít- thi nhân mang bút hiệu T.T.Kh. Người ta không biết thi nhân là ai? Chỉ biết T.T.Kh chỉ lưu lại có 4 bài thơ và lại là những bài thơ thình lâm ly, bi đát, chứa đựng nỗi niềm u uẩn của một cô gái đem lòng yêu một chàng nghệ sĩ nhưng vì sự khắc khe của gia đình phong kiến, nàng phải xa cách người yêu để đi lấy một ông chồng luống tuổi. Mộng đẹp dở dang, mượn mấy dòng thơ, nàng kêu lên những tiếng bi thương, gợi cảm.
Từ dạo ấy đến nay, T.T.Kh đã làm cho nhiều thắc mắc về thân thế của nàng. Theo lời kể lại thì dạo ấy: một hôm tại tòa soạn Tuần báo “Tiểu huyết thứ bảy” có nhận được của một thiếu phụ trạc 20 tuổi, hình dáng bé nhỏ, với nét thùy mị, vẻ mặt u buồn, mang đến một phong bì dán kín, gởi cho ông chủ bút. Trong ấy, chỉ vỏn vẹn có bức thư và một bài thơ “Hai sắc hoa ti gon”, bên dưới ký tên T.T.Kh và đều một nét chữ rưng rưng.
Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ, nhận thấy thi phẩm đã ghi lại cảnh tình đáng thương tâm. Nhưng rồi, khi cố nhớ lại, người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ mà thôi. Có thể nói, đây là lần thứ nhất và cũng là lần cuối cùng, thiếu phụ xuất hiện. Rồi sau đó, khóa chặt tung tích của người con gái bí mật này.

Tiểu thuyết thứ bảy, số 179 ra ngày 30/10/1937 đăng bài “Hai sắc hoa ti gôn” của T.T.KH. Đây là lần xuất hiện đầu tiên của bài thơ nổi tiếng này.
NGUYÊN GỐC BÀI THƠ
HAI SẮC HOA “TI GÔN”
(T.T.Kh)
(Có những mùa thu qua, gợi cho lòng người bao tiếc thương
Bao ngậm ngùi, nhớ về dĩ vãng. Lá thu rơi, sương thu lạnh, tình
Thu buồn những chuyện lòng dang dở và những cánh hoa tim…
T.K.Ng)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”

Thuở đó nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…

Từ đấy thu, rồi thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
người ấy, cho nên vẫn hững hờ!

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi:
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tâm một bóng “một người”!

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
(Nhưng hồng) tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha.

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi;
Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã
làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
gió về lạnh lẽo, chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò…

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa… vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng…?
T.T.Kh
Hình Đính Kèm
     
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn vothuyettham vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
canhhoathoiloan (08-10-2016), HanParis (03-10-2016), huuhuetran (08-10-2016), kvd (03-10-2016), thehung (11-10-2016)