Cầu này nay gọi là cầu Nguyễn Văn Cừ. Trước 1975, ít ra trên bản đồ Saigon năm 1970, chỉ có cầu chữ Y (ngay cả cầu Nguyễn Tri Phương cũng chưa được xây năm 1970) là bắt qua Q8.
Chợ Nancy
Có người bạn cũ từ nước ngoài điện về hỏi tôi chợ Nancy còn không, nghe nói người ta mới giải tỏa khu chợ đó... Tôi gạt ngang: “Còn chứ, ngôi chợ lớn như vậy làm sao mà giải tỏa”. Một ngày, có việc đi ngang cầu Nguyễn Văn Cừ, tôi chợt thảng thốt nhận ra chợ Nancy đã bị giải tỏa từ khi xây cầu. Về nhà gởi “meo” xác nhận với nhỏ bạn, hai đứa cùng khóc…
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Thuở nhỏ, tôi sống trong căn nhà mặt tiền gần chợ Nancy nên thường đi bộ ra chợ ăn sương sa, đậu đỏ bánh lọt… Đầu chợ có ông già mù ngồi đưa nón, mỗi lần đi ngang tôi vẫn bỏ vào nón đồng năm cắc. Bọn tôi đi học cũng thường ghé chợ Nancy ăn quà vặt. Sau này lớn lên tôi mới biết chợ Nancy là chợ của nhà giàu. Với chúng tôi lúc đó làm gì có khái niệm giàu nghèo, chỉ biết những món khoái khẩu ở chợ hợp với túi tiền là được.
Trong xóm chị Tư bị chồng bỏ phải nuôi hai con nhỏ. Chị ngồi nhờ trước nhà tôi bán chuối nướng nếp ăn với nước dừa. Một sáng, tôi ra chợ thấy chị mang lủ khủ dừa khô, mấy nải chuối sứ từ chợ về ngược đường với tôi. Chị vui vẻ hỏi tôi đi đâu và đon đả bảo ra chợ ăn nhanh, chị sẽ đứng chờ tôi về chung. Tôi nghe mà cảm động, ăn uống qua loa rồi quay về. Chị Tư vẫn đứng đợi. Thế nhưng, tôi chợt hụt hẫng khi chị đưa tôi một bên quai của chiếc giỏ nặng trịch: “Xách phụ chị đi cưng”. Con đường thường ngày đi một mình thật gần, khi xách nặng trở nên xa…dịu vợi. Tôi bỗng bực mình, thấy như mình bị lợi dụng. Lần khác, cũng trên đường từ chợ về, thấy chị đằng xa, tôi đi chậm lại. Chị như cố tình đón tôi, mừng rỡ: “Xách dùm…”. Tôi cắt lời: “Để em ghé đây đã”. Chị nói chị sẽ đứng chờ tôi. Tôi luồn vào hẻm, quay về nhà. Thật lâu sau mới thấy chị về nhà trọ, đi ngang nhà tôi, nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
Tôi kể mẹ tôi nghe chuyện chị nhờ tôi xách nặng. Mẹ bực mình không cho chị bán trước nhà nữa. Sau này, những lúc đi công tác xa, xách va ly nặng nề, tôi chợt mong có một bàn tay đỡ giùm. Thời bao cấp, từng có nhiều người giúp tôi xách túi, giỏ từ bến xe ra trạm xe buýt. Nhưng rồi lường gạt nhiều, mọi người cũng ngại khi tự nguyện xách hành lý cho người khác. Tôi chợt thấm thía vì sao chị Tư phải nhờ đến tôi. Một bàn tay đỡ nặng đúng lúc giá trị biết bao. Sự nuối tiếc đến với tôi thật muộn màng.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Có lần ăn chè với nhỏ bạn, theo thói quen, tôi bỏ vào nón ông mù năm cắc, nhỏ bạn nói: “Đừng cho, ông này mù nhưng nhiều vợ lắm, ngồi đây xin tiền để vợ ổng đánh bài tứ sắc”. Nửa tin, nửa ngờ, tôi hỏi chị người làm, chị bảo: “Mình có lòng tốt thì mình cho, còn người ta lợi dụng dùng tiền mình làm bậy là họ có tội. Nhưng người mù thì đáng giúp lắm. Mình sáng mắt, người ta sống trong bóng tối, tội người ta chứ!”. Nghe vậy, tôi vẫn giữ thói quen cho tiền ông mù đến khi gia đình tôi chuyển đi. Không biết giờ ông mù ấy còn sống không, chợ Nancy giải tỏa, ông đi đâu xin tiền?
Sau khi chuyển nhà đi, tôi có về xóm cũ đôi ba lần nhưng không ghé chợ Nancy lần nào. Cũng đã trên bốn mươi năm rồi. Sống giữa thành phố mà tôi lại không hề biết ngôi chợ ngày xưa của mình đã bị giải tỏa. Ngày xưa, với tôi ngôi chợ như một người bạn. Sống gần bạn, thỉnh thoảng đi ngang bạn, lại không được thấy bạn lần cuối; tôi thật vô tâm...
NGUYỄN NGỌC HÀ
http://phunuonline.com.vn/tinh-yeu-h...cy/a72989.html