Theo wiki:
Liên bang Đông Dương (
tiếng Pháp:
Union Indochinoise), đôi khi gọi là
Đông Dương thuộc Pháp (
Indochine française) hoặc
Đông Pháp, là lãnh thổ nằm dưới quyền cai trị của
thực dân Pháp nằm ở khu vực
Đông Nam Á. Liên bang này bao gồm sáu xứ:
Nam Kỳ (
Cochinchine) (chiếm của
Đại Nam năm 1862 (3 tỉnh miền Đông cùng với
Côn Đảo) và (3 tỉnh miền Tây, đảo
Phú Quốc và các đảo trong
vịnh Thái Lan) năm 1867),
Bắc Kỳ (
Tonkin) (chiếm của Đại Nam năm 1883-1884 (phần lớn phía Đông) và vùng Tây Bắc năm 1885-1888),
Trung Kỳ (
Annam) (lấy từ Đại Nam năm 1883-1884),
Lào (
Laos) (vùng bảo hộ và vùng lấy từ Đại Nam vào năm 1888-1893, vùng lấy từ
Thái Lan năm 1904),
Campuchia (
Cambodge) (vùng bảo hộ từ năm 1863-1867 và vùng lấy lại từ Thái Lan năm 1904-1907), và
Quảng Châu Loan (
Kouang-Tchéou-Wan) (lấy làm nhượng địa từ
Trung Hoa năm 1898).
Về mặt cai trị Quảng Châu Loan trực thuộc
thống sứ Bắc Kỳ nhưng hưởng quy chế riêng chứ không sát nhập vào Bắc Kỳ. Thuộc địa này cũng được gọi là
Fort-Bayard, có Ủy viên (
Commissaire) cai quản.
Kể từ năm 1900 Quảng Châu Loan là một trong sáu xứ trong
Liên bang Đông Dương.
Năm 1946 sau
Đệ nhị Thế chiến Pháp trao trả Quảng Châu Loan lại cho chính phủ
Trung Hoa Dân quốc theo hiệp ước ký kết ở
Trùng Khánh ngày 28 Tháng Hai. Để bù lại việc Pháp trả các tô giới Quảng Châu Loan,
Thượng Hải,
Hán Khẩu, và
Quảng Đông lại cho Trung Hoa, chính phủ của
Tưởng Giới Thạch bằng lòng cho Quân đội Pháp tái chiếm Đông Dương, thay thế Quân đội Trung Hoa ở phía bắc vĩ tuyến 16 để giải giới Quân đội Nhật Bản.
Đúng là các nước nhược tiểu là món hàng để các nước lớn chia chác, mặc cả.
Va cho rằng các tem ở Đông Dương thời đó có thể dùng thoải mái trong 6 xứ vì nó được một bưu điện chung phát hành bằng một đồng tiền chung: Fr Pháp