LỜI NGƯỜI RA ĐI
(Tác giả: Trần Hoàn)
1- Một chiều ANH bước đi, EM tiễn chân ANH tận cuối đồi,
Nghe dặn lời:
Rằng chiến đấu đừng sờn lòng; Rằng sóng gió- đừng sờn lòng;
đừng nề gian khổ!
Máu còn rơi, xương còn rơi,
Bao lớp người tiền tuyến tuôn ra
ngăn quân thù giày xéo dân ta-
cho một ngày mới, một NGUỒN vui tới, xuân phơi phới.
Như giòng sông QUA đại dương, QUA bao ghềnh và đá cheo leo;
Đấu tranh này bền lòng EM ƠI, mới tới ngày nắng ấm.
Và xa xôi, EM nhớ lời: Rằng muốn có một ngày về
thì chiến đấu đừng sờn lòng, đừng nề gian khổ.
2- Ngày nào nghe tiếng chim ca líu lo trên cành hoa đào,
EM nhủ thầm:
Rằng bóng dáng người tình về, về đến bến đò đầu làng
là giờ ANH về!
Lá vàng rơi, mưa buồn rơi,
bao tháng ngày, hình bóng xa xôi;
Nay, ANH về- mừng lắm ANH ơi!
Ta xây đời mới- một nguồn vui tới- ý phơi phới.
Như giòng sông QUA đại dương, QUA bao ghềnh và đá cheo leo.
Gió mưa đừng sờn lòng EM ƠI, mới đến ngày nắng ấm.
Và xa xôi, EM nhớ lời: Rằng muốn có một ngày về,
thì chiến đấu đừng sờn lòng, đừng nề gian khổ.
3- Và dù nơi chốn quê hay ở xa- nơi tận cuối ĐỒI.
EM nhủ mình:
Rằng muốn có một ngày về, THỀ chiến đấu đừng sờn lòng,
đừng nề gian khổ!
Súng còn vang, dân lầm than,
Đây chiến trường, thề quyết xông pha,
Ánh dương bầu trời Việt thân yêu,
mong hòa bình tới- để toàn dân mới sống ẤM NO.
Trong ngày xanh, EM cùng ANH
lấy sức người gặt sức thiên nhiên,
sống chan hòa đồng lúa, nương khoai
cho một mùa gió thắm,
Và dâng lên bao tâm hồn đầy sức sống hòa tình đời,
tình phơi phới, mừng ngày về tràn trề tin tưởng!
(Lời được trích chính xác từ tờ nhạc xuất bản 16-06-1954)
****
Mời nghe
Ngọc Cẩm- Nguyễn Hữu Thiết https://www.youtube.com/watch?v=Kr_TcRkbp0Y