Trích dẫn:
Nguyên văn bởi Trần Trọng Khải
À ra Dẻ là một nhà "phẩu thuật" đề tài với công cụ là những con tem dùng minh họa chứ chưa hẳn là một nhà siêu tầm tem. Giá như trong triển lãm người ta không bắt buộc có phong bì thực gửi thì Dẻ cũng chả quan tâm phải tìm phong bì làm gì. Những nốt giáng, nốt thăng trong bản nhạc giao hưởng tem ví như những cái hay của môn sưu tầm như 1 vài tem in lỗi, một món thử màu,..thì Dẻ không quan tâm (không phải vì ky bo rút ví) mà vì mình là một nhà "giải phẩu" với bông băng là con tem, và chỉ con tem chứ không phải là những vật phẩm bưu chính đa dạng và hấp dẫn người chơi tem vì Dẻ dùng tem để chơi một trò chơi như sắp hình chứ không có máu sưu tầm.
|
Sưu tầm tem với đúng nghĩ của từ TEM bác à.
Món bì với giá trị bưu chính của nó thì đúng là ko quan tâm thật. Nhưng nếu nó là chuyên đề, tứ là nội dung trên nó nói về chuyên đề thì nó sẽ được ưu tiên sử dụng. Sẵn sàng hy sinh tính quý hiếm và tính bưu chính để đổi bằng tính chuyên đề.
Như vậy có thể nói rằng nếu quy định ko bắt phải có bì thì sẽ ko có bì, nếu như bì đó ko chứng minh được cái gì trong mạch truyện cả.
Nốt thăng trầm là những món quý như bản in thử, va-ri đúng là mình ... ki bo kiệt xỉ thật, bản tính trời sinh.
Ban đầu là sưu tầm, sau nầy tìm ra trò xếp hình hay hơn, nên thuộc tính sưu tầm có thay đổi, nó ko sưu tầm kiểu kín đặc, nó ko quan tâm tới đủ bộ hay ko, thậm chí nó còn phá bộ <=== điều tối kị với hầu hết dân tem.
Cái chất sưu tầm trong người giờ nó ko giống với thủa mông muội, hoặc nó ko đậm đà như cách truyền thống. Nói chung là mọi người làm cái này cái kia thì được, chứ chơi theo kiểu của mình thì ko nên.