Lạm bàn:
Ba người đi đầu đương nhiên là người mở đường. Phần chính của bức tranh tập trung vào nhóm đi sau. Trong đó 2 người phụ nữ đi giữa ăn mặc giống nhau, quý phái như nhau, chính vì điểm như nhau đó mà họ không thể là chủ thể của bức tranh. không cần quan tâm họ là chủ hay tớ nhưng tuyệt không thể là Quắc Quốc phu nhân được.
Cái nhìn của những nhân vật trong tranh hướng về chủ thể chính là người đàn bà ôm đứa bé. Phong thái của người này giống như một nhũ mẩu. Hơn nữa vẽ một Quắc Quốc phu nhân ôm con đi du xuân thì bức tranh này lại quá phàm tục, không tao nhã. Cho nên đứa bé mới là nhân vật được hướng đến. Theo tôi đó chính là Quắc Quốc phu nhân. Lạ không? Không lạ. Tuổi trưởng thành của con người thời đại bây giờ là từ 18 tuổi trở lên. Nhưng thời xưa thì thấp hơn nhiều. 15 tuổi con gái đã được cài trâm (tuổi cập kê) và đã được coi là thiếu nữ. Theo tôi cái tinh tế của bức tranh này ở chỗ đó. Không phải vẽ một Quắc Quốc phu nhân với nhan sắc khuynh đảo thiên hạ như mọi người nghĩ mà vẽ nàng trong độ tuổi đẹp nhất, trong sáng nhất. Tuyệt diệu. Tuyệt diệu lắm thay.