Xem riêng 01 Bài
  #6  
Cũ 10-06-2013, 16:10
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

101
Thời bao cấp dữ là cầu hàng, xóm chuồng bò...
Ở công viên, mấy chỗ đôi lứa âu yếm người ta kẻ khẩu hiệu : Văn minh lịch sự bạn ơi, xin đừng quá trớn ở nơi đông người. Em hồi đó cũng khoái đi rình lắm!

102
Khổ thân các bác quá! Em sinh sau năm 82 nên cũng sướng chút xíu, không phải ăn bobo, khoai mỳ, nhưng em ăn khô quẹt với cá khô chỉ vàng ngoài Bình Dinh gửi vô hơi bị nhiều, lâu lâu bà già thịt con gà ăn cứ xuýt xoa mãi ( nhà em nuôi hơn 20 con gà, 5 con heo, trồng 1 ao rau muống, có 3 cây soài, 1 cây mít, 1 cây mãng cầu thường, 1 cây mãng cầu xiêm, rau mùng tơi 1 dậu ). Ông già em làm lính nên chăm chỉ tăng gia sản xuất, nhờ vậy cũng cải thiện bữa ăn.

103
Hồi đó khổ sở mà hay thơ thẩn, thơ con cóc, chẳng hạn như thuốc Capstan em nhớ cả bài thơ về nó:

[C]hiếc Xe Hoa Từ Từ Chuyển Bánh
[A]nh Gục Đầu Nức Nỡ Gọi Tên Em
[P]háo Vu Quy Rơi Rụng Bên Thềm
[S]ầu Ly Biệt Khi Người Đi, Kẻ Ở
[T]hế Là Tình Ta Không Trọn Kiếp
[A]nh Trở Về Với Kiếp Sống Cô Đơn
[N]gày Gặp Lại Coi Như Mình Xa Lạ!

Các bác thấy các chữ đầu bài là Capstan không? Em hút nó thấy ngon nhưng cháy nhanh lắm, mau hết hao quá, tiếc rằng bây giờ kiếm lại một gói không có. Còn SAMIT còn dòng chữ No 14, nên hồi đó tụi em còn gọi là thuốc nghị quyết 14 nữa, bây giờ không biết TL còn sản xuất nó không?

104
Miền Bắc thì hiếm có TV national, Sanyo hay Denon. Chỉ có hàng XHCN là sẵn. Nổi tiếng phải là Neptun của Balan, Sartun của Tiệp. Tệ nhất là LURNUI (Tuổi Trẻ) của Nga. Từ năm 1986 mới có truyền hình trực tiếp bóng đá Mexico 86. Tiếp sóng phụ thuộc vào đài Hoa sen của CCCP. Hôm nào Nga thắng hứng chí lên thì ông ấy cho xem, hôm nào Nga thua ( Nga thua Bỉ) thì ông ấy cắt!

105
Em nhớ mẹ em có kể thời ấy đi xem "Vĩ tuyến 17 ngày và đêm" không biết bao nhiêu lần, mà toàn là bị bắt buộc. Phim "Vĩ tuyến 17 ngày và đêm" là 1 trong những phim truyện thành công nhất của điện ảnh Bắc Việt. Vai nữ chính chị Dịu (NSND Trà Giang đóng) đoạt giải diễn viên nữ xuất sắc nhất tại Liên hoan Phim Quốc tế Moskva năm 1973). Phim này tui xem nhiều lần và đều thấy hay. Bây giờ ko kiếm đâu ra 1 phim VN đc dàn dựng và thể hiện bài bản như vậy.



Nữ diễn viên Trà Giang trong phim "Vĩ tuyến 17..."





Và NSND Trà Giang ngày nay

106
Xe Hải Âu đó bác!

Trước


Sau



Hải Âu sau năm 2000








Hồi xưa khoảng năm 1987, 1988 gì đó công ty ba em có chiếc Hino này dùng để đưa rước CBCNV

107
Q=
Các trò chơi thiếu nhi + thiếu niên thời bao cấp và cả ngày xưa đã từng chơi, em ở Sài gòn, không phải ở quê nhé, bây giờ ít thấy :
- Tạt lon: lợi hại nhất là dùng dép nhựa loại màu đen tái sinh, trộn nhiều tạp chất (cát thì phải ) nặng bà cố, trượt bay xa phải biết, kế đến là ông Bình trị Thiên, cái này rít, hơi khó tạt. Dép Lào thì có chỗ cấm chơi vì hay bay bậy lên mặt.
- Banh lỗ: thằng nào bị phạt chừng 2 lần là sưng bàn tay, hồi đó banh tennis quý như là vợt tennis bây giờ.
- Chơi khăng: có thằng lòi mắt vì trò này.
- Bắn súng: dùng tay hay súng gỗ, thằng nào ló quá nửa người bị thằng kia "bắn" trước là "chết", bắn thì ít, cãi nhau thì nhiều vì đa số là ăn gian.
- Bật tường: Lúc đầu bằng những con giống bằng nhựa, sau lớn lên có đồng xu = nhôm, chúng nó chơi ăn tiền thì em nghỉ.
- Đánh đáo, thảy chàm: suốt ngày đi lượm gạch bông bể, mài ra làm chàm, hôm nào vớ được cục đá xanh bẹt bẹt là khỏi chê, bữa nào xui bị chúng nó chọi bể chàm tức phải biết, mai lại đội nắng đi tìm chàm khác.
- Đánh cù, bông vụ: Tím mắt cá hoài vì mấy thằng đánh dở, cù bay lung tung.
- Bắn súng diêm sinh: súng bằng gỗ, nòng = ống ăng ten + một cái van xe honda, đạn nạp vào van xe theo thứ tự: một cây diêm quẹt, bột diêm sinh của 1 cây diêm nữa, 1 ít vỏ bao diêm (chỗ dùng để quẹt), kíp nổ là một cây đinh cắm vào, súng vận hành bằng dây thun. Em bị bắn, cây diêm dính vào tay luôn, khóc quá xá.
- Đánh nhau: Học sinh chia 2 phe, một giữ thành (thường là hành lang 1 khối), phe còn lại ở dưới cầu thang tấn công lên, đánh thực sự nhe mấy bác, nó mà chiếm được thành thì bị bắt làm tù binh đứng ra cho chúng nó cú vào lưng đau điếng. Em nhát gan toàn ăn theo, có hôm bị chúng nó đạp té dập cả mặt, vậy mà vẫn cứ chơi.
- Đuổi bắt: chia 2 phe, phe này đuổi phe kia, chụp được nhét vào tù (là một ô vuông), nếu để phe kia chạm vào tù nhân xem như thằng đó được thoát, lại chạy tiếp, suốt ngày mẹ phải đơm cúc áo mới vì bị giựt bay mất cúc, cởi trần thì không dám vì sợ thầy bắt.
...
Còn mấy trò năm mười, cò cò ... thì bây giờ bọn trẻ vẫn còn chơi nên không kể.

A=
Các trò của bác kể ra đây em đều chơi cả rồi. Nhà em ở vùng cao nên em còn có trò chặt chuối rừng rồi đóng thành bè, ngồi lên trên và phi xuống sườn đồi. Cây chuối rừng to lắm, đường kính gốc cỡ 40-50cm, chặt 1 cây đổ xuống đập vào các cây khác đổ ào ào. Khát nước thì bóc lõi cây chuối ăn, quả chuối không ăn được. Chơi khăng cũng vui và rèn luyện sức khỏe. Có cái vụ súng diêm là nguy hiểm nhất, loạng quạng là xém cả mặt mũi. Tết đến hay có pháo đốt, nhà em nuôi chó, em bắt con chó con rồi đặt nó nằm ngửa, để 1 quả pháo cỡ ngón tay lên bụng nó rồi đốt,pháo nổ bay cả mảng da bụng con chó, em nhìn thấy cả ruột nó dưới lớp da còn lại.


108
Q= Hồi đó có nghề khá nổi tiếng dành cho các chị khéo tay: Sang sợi. Còn bác nào nhớ là gì không?
A= Đã nói là khéo tay sao dùng máy được bác. Bây giờ hiếm thấy chứ hồi đó nếu nhà nghèo, lủng lỗ nhỏ thì vá nhíu (dùng chỉ may nhíu lại), lỗ lớn thì vá chặp (dùn gmiếng vải khác vá vào như thường thấy), ai có tiền chút thì thuê sang sợi hay còn gọi là mạng, tức là họ dùng sợ vải của chính cái quần, cái áo đó (ở gấu hay vạt áo chẳng hạn), khéo léo dùng kim nối, đan.. làm thế quái nào mà nhìn kỹ mới phát hiện ra chỗ bị mạng.

109
Ấy Ấy thời bao cấp...
Nói chuyện thời nào thì cũng ko thể không nhắc đến chuyện yêu đương nam nữ. Thời còn chiến tranh, thanh niên đàn ông MB ra trận là nghĩa vụ, ngoài số đông thanh niên chưa có gia đình, còn có ko ít những ng đã có gia đình đã bỏ lại vợ con ở phía sau để dấn thân vào cuộc chiến khốc liệt, ko biết ngày về. Vì vậy, ở MB, chắc để các anh yên tâm ra trận, một mặt xã hội đã rất khắt khe với chuyện luyến ái ngoài luồng, tội "hủ hoá" là 1 tội nặng bị XH đồng thanh lên án, khinh rẻ. Thỉnh thoảng lại rộ lên chuyện anh A "hủ hoá" với chị B. Tội cho ng đàn bà tuy ko đến nỗi bị "cạo đầu bôi vôi" như thời phong kiến nhưng cũng bị phỉ nhổ kỳ thị ko dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Mặt khác, nhu cầu sinh lý là cái Trời bắt, đâu cứ muốn là dẹp đi đc. Tuổi thanh xuân đâu có chừa ai. Các bà các cô xa chồng quá lâu, đâu phải dễ mà thắng đc lượng hormone đang lồng lộn trong huyết quản, vậy là thỉnh thoảng có cô lên cơn "hysteria", vài bữa lại thấy mọi ng rỉ tai nhau chuyện cô X vừa mới vào bv cấp cứu vì "nghiền" vỡ 1 bóng đèn thuỷ tinh (loại hình quả nhót nhưng to hơn), chả biết thực hư đến đâu? Nhưng chủ yếu vẫn là "bở" mấy chú mấy bác còn ở lại hậu phương. Trên đường tui đi học, có 1 trại lợn giống, dạo đó đang rộ lên phong trào nuôi lợn "lai kinh tế", thỉnh thoảng tụi học trò chúng tui rủ nhau ghé vào xem các cô chú công nhân chăm sóc lợn giống, con nào con nấy to béo như con bê con, nhưng tụi tui khoái nhất xem màn "phối giống" ! Dạo đó mọi ng đều nói mấy anh làm ở đấy sướng lắm, ví sau màn phối giống lợn là đến màn "phối giống" người, vì các cô các chú coi như vừa xem xong "phim con heo" còn gì ? Tóm lại cái nhu cầu nó như ăn cơm như thở khí trời thì cấm mấy cũng ko đc, dù hậu quả có thể ghê gớm nhục nhã thì cũng ...cứ liều ! Càng cấm đoán bao nhiêu thì nó càng diễn ra ì xèo bấy nhiêu bất chấp tất cả. Vì đàn ông phải đi chiến trương xa, việc đề cao sự đức thuỷ chung là đúng đắn và cần thiết, để làm yên lòng ng chiến sĩ xa nhà. Nhưng nó cũng là bi kịch của bao triệu con ng, bao vạn gia đình, là 1 trong những bộ mặt phi nhân của chiến tranh.

110
Q= Hồi đó MB không có condom hả bác?
A= ...Chả biết nhưng mà...phóng lao thì phải theo lao!


111
Q= Có bác nào đã ở bộ đội nhớ chiến thuật <đầy vơi đầy> không nhỉ?
A= "Miếng ăn là miếng tồi tàn" quả không sai. Vừa tốt nghiệp 12 xung vào quân ngũ mấy lần đầu tiên đi ăn tập thể mới làm được 1,5 chén là cơm hết sạch, đang tuổi ăn tuổi lớn mà tối nằm đói meo còn bị "báo động" chạy vòng vòng rồi mới lên giường nằm nghe kiến nó gặm bao tử. Thế là ngoài việc tăng năng suất khi ăn, tụi em còn phải chơi chiến thuật làm chén đầu đầy, chén thứ 2 ít thôi sau đó làm thêm chén cuối thật đầy để bao tử có được 2,5 chén mà làm việc. Không biết đó có phải là chiến thuật "đầy vơi đầy" của bác S. không nhỉ?

112
Cái trò đi rình này em khoái nhất nè!!!

113
Còn em thì chứng kiến cảnh vào đêm Noel mấy người lớn bị bắt, dẫn đi trên phố, tay bị cột bằng dây thừng nối người này với người kia, vì can tội nhảy đầm...

114
Em còn một nghề là quấn thuốc lá thuê!

115

Còn 1 nghề nữa ở SG là nghề Chà Gạo. Vì lúc đó gọi HTX bán ra đen quá ít người SG dám ăn nên phải đêm đi chà lại cho sạch. Nhưng chà xong thì bị mất khoảng 5% trong lượng. Chủ tiệm chà gạo lấy 5% đó (để bán cho heo ăn) nên không có lấy công chà gạo.

116
- Em còn có nghề tay trái khi vào hè là đi xếp hàng mua mắm muối gạo củi cho cả nhà. Xếp hàng riết ngồi một chỗ thì mỏi mệt lại sinh ra trò mèo là kiếm cái gì đó đại diện là ... cục gạch. Phải chơi chiêu này chứ bỏ dép đánh dấu lơ ngơ là nó bốc hơi, đặt giỏ đi chợ loạng quạng lại có màn nhận lầm, ... Mãi sau này mới sinh ra thêm cái thuật ngữ mới là "đặt gạch" có nguồn gốc từ thời đó mà ra. Chưa kể là trò băng đảng nữa, rủ thêm mấy đứa trong xóm có nhiệm vụ giống mình ra xếp hàng chung. Tới nơi đặt gạch xong xuôi là đi lòng vòng chơi, kiếm mấy đứa cùng cảnh ngộ như mình bày trò đánh lộn. Lâu lâu lại vô mánh vì có người xếp hàng oải quá gửi mua giùm cũng được cây kem, cục kẹo. Tem phiếu để mua hàng thì cột chặt vô bụng, chơi 2-3 sợi dây cho chắc. Mất một cái là cả nhà meo mỏ, mình cũng bị phù mỏ theo, ăn cháo lươn quằn đít.
- Có một điều sướng nhất mà thời nay không có được là con nít đi học tha hồ mà đi bộ khỏi cần đón đưa. Chẳng sợ bắt cóc, không sợ kẹt xe lại càng không sợ xe đụng. Ngoài ra vừa học vừa chơi tá lả các môn ngoại khóa bắt buộc (lao động, kế hoạch nhỏ, ...) và tự nguyện (đá lon, bắn bi, trốn tìm, búng su, tắm mưa, ...) chứ không có kiểu học chày học cối ngày đêm như thời bây giờ. Ngoài ra tha hồ lăn lê bò toài thoải mái, chẳng sợ bệnh hoạn gì, có buổi cha mẹ hay anh chị ra kêu về thì người tèm lem tuốc luốc như chui từ cống lên. Giờ thì hắt hơi một cái là được hỏi có cần uống thuốc hay đi bác sỹ gì không ?!
- Trò chơi trẻ con ngày đó thì vô thiên lủng, chơi mãi không hết, mùa nào món đó. Đứa nào được cha mẹ mua cho món đồ chơi nào đó thì nó làm trùm, chạy theo nó ná thở, nó sai gì thì làm đó để được chơi với nó, để được sờ vô cái món đồ chơi thượng hạng đó. Phần lớn là tự làm lấy đồ chơi hoặc đổi chác. Nào là súng lon, súng diêm, giàn ná, súng bắn thun, ống thổi, tán lon, ... nói chung là nhặt được cái gì là bày trò, nghĩ cách để biến nó thành đồ chơi để chơi cho thỏa thích. Trung thu đến thì tự làm lồng đèn, xin tiền mua đèn cầy gắn vô, kẹt quá thì chơi cái đèn huê-kỳ hay là đèn hột-vịt vô.

117
Nghề bóc hạt ngô / bắp nữa! Cái này hồi đó chịu khó cũng kiếm được kha khá nhưng hơi bị phồng tay, sau này nghỉ ra thì lấy ruột xe hư rồi cuốn vào bánh sau xe đạp rồi một đứa quay, còn 3, 4 đứa còn lại chà vô bánh xe để bóc cho đỡ bị rộp tay!

118
Còn chơi đèn ống lon với tim đèn bấc đốt bằng dầu hôi! Sau đó là màn chơi đá đèn bằng cách mỗi thằng một cái đèn ống lon sau đó ụp vào nhau, đèn thằng nào tắt trước là thằng đó thua!

119
Súng đạn trẻ con thời "xưa" nhá, bác nào có ngón gì khác bổ sung:
- Thuốc mồi canon, quấn trong giấy bao thuốc, châm lữa một đầu: Hỏa tiển.
- Pháo viên: Rút ngòi, cột vào cộng chổi: Châm lữa: Pháo thăng hoa.
- Van xe đạp, cột lông gà, có cây đinh buột cao su: Nhồi diêm sinh> Thảy lên trời> Rơi xuống: Lựu đạn còi.
- Pháo viên, kẹp vào nẹp tre có cao su căng> Châm ngòi> Thả kẹp> Súng phóng lựu. (em bị nhốt vì súng này)
- Súng báo hiệu bằng nhôm: Lấy đạn M16, tháo bớt thuốc, nhét giấy> Bùm, nếu để đầu đạn lại> Thành giang hồ HP.
- Cắt chéo ống tre: Bỏ đá carbua> Đổ ít nước> Châm lữa> Hỏa pháo chống quân Thanh.
- Súng cò ke: hai loại đời đầu bắn bằng trái ô môi, hay cò ke phát một không ngon, đục lỗ trên thân súng, lắp cái phểu, thường lấy bầu khô nhỏ, trút cò ke vô, tưới thêm tí nước muối (tăng sát thương: Rát da) Bắn la phan luôn.

120
Còn trò chơi đá ngựa nửa, một thằng cõng một thằng bằng 1 chân còn một chân đạp cặp kia, bên nào té trước thì thua!
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
4 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
hat_de (10-06-2013), nam_hoa1 (14-06-2013), ThinhVuongVu (12-06-2013), vu.huy65 (11-06-2013)