Nguyễn Khuyến là nhà nho, nhà thơ, nhà giáo nổi tiếng ở Việt Nam thế kỷ 19, tên thật là Nguyễn Thắng, hiệu Quế Sơn, tự Miễn Chi, sinh ngày 15-02-1835, tại quê ngoại làng Văn Khế, xã Hoàng Xá, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam.
Nguyễn Khuyến nổi tiếng là một người thông minh, hiếu học. Năm 1864, ông đỗ đầu cử nhân (tức Giải nguyên) trường Hà Nội. Năm sau (1865), ông trượt thi Hội nên phẫn chí, ở lại kinh đô học trường Quốc Tử Giám. Để tự động viên khích lệ mình, ông đổi tên Nguyễn Thắng thành Nguyễn Khuyến. Thắng có nghĩa là thành công hay thắng lợi còn Khuyến có nghĩa là khuyến khích hay khích lệ; Thắng là kết quả đạt được còn Khuyến là con đường dẫn đến thành công. Sau 6 năm nỗ nực phấn đấu, ông mới đỗ Hội Nguyên và một năm sau, năm 1871, ông đỗ Đình Nguyên (Hoàng giáp). Từ đó, Nguyễn Khuyến thường được gọi là Tam Nguyên Yên Đổ.
Càng gặp khó khăn trong cuộc sống, ông càng trở thành người tài năng trong văn chương. Ông vừa là nhà thơ trữ tình vừa là nhà thơ trào phúng xuất sắc. Ông là người nối văn học cổ điển với văn học hiện đại. Ông đạt tới đỉnh cao của văn thơ chữ Nôm. Ông là nhà thơ Việt Nam đầu tiên đưa chủ nghĩa hiện thực vào thơ kinh điển.
Nguyễn Khuyến mất ngày 05-02-1909 tại Yên Đổ.
Ngày 05-02-2009, Bộ Thông tin và Truyền thông phát hành bộ tem "Kỷ niệm
100 năm ngày mất Nguyễn Khuyến (15-02-1835 – 05-02-1909)" gồm 01 mẫu giá
mặt 2.000đ.